Người vợ sắt đá - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-06-13 15:11:22
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng cười nói rộn rã vang lên từ phòng khách. Tôi ngồi giữa bố mẹ và em trai, cùng nhau ăn bữa cơm gia đình ấm cúng. Đã bao lâu rồi tôi không có những khoảnh khắc bình yên như thế này? Kể từ khi tôi rời bỏ tất cả để đến với Dư Đồ bảy năm trước, những cuộc gặp gỡ với gia đình dần thưa thớt, chỉ còn những cuộc điện thoại ngắn ngủi.
- Con bé này, dạo này mẹ thấy con hồng hào hẳn ra.
Mẹ tôi gắp cho tôi miếng thịt.
- Công việc mới tốt lắm phải không?
- Vâng, rất tốt ạ. Con rất thích.
Tôi mỉm cười. Đó là sự thật. Công việc ở công ty cố vấn pháp lý quốc tế không chỉ mang lại thu nhập tốt, mà quan trọng hơn, nó cho tôi cơ hội sử dụng hết khả năng của mình. Cảm giác được đóng góp, được giải quyết những vấn đề khó khăn bằng trí tuệ của mình... Nó mang lại sự thỏa mãn mà tiền bạc không thể mua được.
- Em thấy chị khác hẳn ngày xưa.
Em trai tôi nói.
- Hồi đó cứ lầm lũi, ít nói. Giờ thì mắt sáng rỡ.
- Có vậy sao?
Tôi cười.
- Chắc tại chị tìm được đúng vị trí của mình rồi.
Chúng tôi nói chuyện đủ thứ trên đời, từ chuyện công việc đến những kỷ niệm cũ. Không khí vui vẻ, chân thành. Không có sự dò xét hay áp lực nào. Đây là nơi tôi thuộc về, là nguồn gốc của tôi.
- À, còn... chuyện cũ...
Bố tôi khẽ nhắc đến, giọng hơi ngập ngừng.
Tuệ Lâm hay cười😁
- Con... con đã vượt qua hết rồi.
Tôi nhìn bố mẹ, ánh mắt kiên định.
- Con không còn giận, không còn hận. Chuyện đó là một bài học đắt giá. Nhưng con không để nó định nghĩa mình. Con đã tìm được con đường riêng rồi ạ.
Mẹ tôi nắm lấy tay tôi, siết nhẹ.
- Tốt lắm con yêu. Bố mẹ chỉ mong con được hạnh phúc.
Hạnh phúc. Hai tiếng đó nghe thật gần gũi, không còn xa vời như trước nữa.
Sự nghiệp của tôi tiếp tục thăng hoa. Dự án cố vấn về chống rửa tiền thành công vang dội. Báo cáo của tôi được đánh giá rất cao, thậm chí còn được trích dẫn trong một vài hội thảo quốc tế nhỏ. Tôi được đề cử cho một giải thưởng "Chuyên gia trẻ triển vọng" trong lĩnh vực pháp lý quốc tế.
Đứng trên bục nhận giải, ánh đèn sân khấu rọi thẳng vào tôi. Tôi nhìn xuống khán phòng, những gương mặt xa lạ và quen thuộc. Không còn bóng dáng nào từ thế giới cũ của Dư Đồ. Chỉ còn những đồng nghiệp mới, những đối tác kính nể, và đâu đó, tôi biết, Lâm Phong đang ngồi dưới hàng ghế khán giả, mỉm cười nhìn tôi.
"Đây mới là tôi." Tôi nghĩ thầm. "Đây mới là cuộc sống mà tôi muốn."
Sau buổi lễ, tôi nhận được rất nhiều lời chúc mừng. Trong số đó, có một người đặc biệt.
- Chúc mừng cô, chuyên gia Lam Anh. Cô hoàn toàn xứng đáng với giải thưởng này.
Lâm Phong tiến đến, ánh mắt anh ấy đầy sự chân thành và tự hào.
- Cảm ơn anh, Lâm Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-vo-sat-da/chuong-11.html.]
Tôi mỉm cười.
- Nếu không có sự giúp đỡ của anh, có lẽ tôi đã không có ngày hôm nay.
- Đó là sự nỗ lực của chính cô thôi.
Anh ấy đáp.
Mối quan hệ của chúng tôi phát triển một cách tự nhiên, không gò ép. Chúng tôi không có những buổi hẹn hò xa hoa hay những lời thề non hẹn biển hoa mỹ. Chỉ là những cuộc trò chuyện kéo dài hàng giờ về công việc, về sách vở, về âm nhạc. Là những buổi đi dạo cuối tuần trong công viên, cùng nhau ngắm nhìn cuộc sống bình dị. Là những bữa tối đơn giản ở quán ăn nhỏ ven đường, không có ánh đèn flash hay ánh mắt dò xét.
Lâm Phong không thuộc về giới thượng lưu mà tôi từng sống. Anh ấy là một người đàn ông trầm tĩnh, sâu sắc, sống có nguyên tắc và có một trái tim ấm áp. Anh ấy không quan tâm đến quá khứ của tôi với Dư Đồ. Anh ấy chỉ quan tâm đến con người tôi hiện tại.
Chúng tôi chia sẻ những giá trị sống chung: sự chân thành, sự độc lập, niềm tin vào công lý, và sự trân trọng những điều giản dị trong cuộc sống. Bên cạnh anh ấy, tôi cảm thấy bình an, được là chính mình.
- Anh biết không?
Một lần, chúng tôi cùng ngồi trên ghế đá trong công viên, nhìn lũ trẻ chơi đùa.
- Tôi từng nghĩ hạnh phúc là phải có thật nhiều tiền, sống trong nhà thật to, đi xe thật đẹp, được mọi người ngưỡng mộ.
Tôi nói, giọng pha chút hoài niệm và mỉa mai.
- Giờ tôi mới biết... Hạnh phúc thật sự không nằm ở những thứ đó.
Lâm Phong quay sang nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng.
- Vậy... hạnh phúc thật sự nằm ở đâu?
- Ở đây.
Tôi khẽ đặt tay lên n.g.ự.c trái.
- Ở sự bình an trong tâm hồn. Ở việc được làm điều mình yêu thích, được cống hiến. Ở việc có những người mình yêu thương và yêu thương mình một cách chân thành. Ở việc tìm lại được chính mình.
Tôi mỉm cười.
- Và ở việc dám đứng lên đấu tranh cho bản thân, không chấp nhận bị chà đạp.
Lâm Phong mỉm cười đáp lại, nắm lấy tay tôi. Bàn tay anh ấy ấm áp và vững chãi.
Tôi bắt đầu tham gia vào các hoạt động xã hội liên quan đến phòng chống tham nhũng và hỗ trợ phụ nữ khởi nghiệp hoặc tái hòa nhập cộng đồng sau ly hôn. Tôi sử dụng kinh nghiệm của mình để tư vấn pháp lý miễn phí, chia sẻ câu chuyện của mình như một minh chứng cho thấy phụ nữ hoàn toàn có thể đứng dậy sau đổ vỡ và xây dựng cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
Nhìn những người phụ nữ tìm lại được sự tự tin, nhìn thấy ánh sáng hy vọng trong mắt họ, tôi cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn bao giờ hết. Tôi không còn là nạn nhân của quá khứ. Tôi là người đã vượt qua, và đang dùng kinh nghiệm của mình để giúp đỡ người khác.
Hành trình đã qua... giống như một giấc mơ dài. Từ một cô gái đầy hoài bão, vì tình yêu mà từ bỏ tất cả, sống trong lồng son giả tạo. Rồi đau đớn nhận ra sự phản bội, đứng lên như một chiến binh cô độc đòi lại công bằng, không chấp nhận sự bù đắp rẻ mạt. Cuối cùng, sau khi mọi bão tố đi qua, tôi tìm lại được bến đỗ bình yên trong chính tâm hồn mình và trong những mối quan hệ chân thành.
Tôi không còn là "vợ cũ Dư Đồ". Tôi là Lam Anh. Một chuyên gia tài năng, một người phụ nữ độc lập, và quan trọng nhất... là một người hạnh phúc.
Cuộc đời không hoàn hảo. Vết nứt từ quá khứ vẫn còn đó, như một lời nhắc nhở. Nhưng nó không còn làm tôi đau. Nó chỉ là một phần của câu chuyện, một phần làm nên con người mạnh mẽ và kiên cường của tôi ngày hôm nay.
Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn ra khung cảnh thành phố khi bình minh ló rạng. Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu sáng, xua tan đi màn đêm u tối. Một ngày mới bắt đầu. Một khởi đầu mới.
Tôi mỉm cười. Mỉm cười với ánh bình minh. Mỉm cười với cuộc sống.
"Cảm ơn." Tôi nghĩ thầm. "Cảm ơn vì đã không gục ngã. Cảm ơn vì đã dám đứng lên. Cảm ơn vì đã tìm lại được con đường của mình."
Tôi cảm thấy biết ơn vì đã dám đứng lên đấu tranh cho bản thân và tìm lại được cuộc sống xứng đáng.