- Anh thấy trong thế nào ? – Cô xuống bên cạnh, cầm lấy bản tay xanh xao của và hỏi.
- Cũng khỏe , mấy hôm nữa là thể ngoài. – Hắn mệt mỏi, cố gắng trấn an cô.
- Lúc thấy ốm nhiều là em nghi bệnh , mà giấu.
Tiếng nức nở của cô khiến tim đối diện đau nhói, gì hơn, chỉ thể im lặng và xoa nhẹ lên mu bàn tay cô để vỗ về.
Hắn cô lo lắng cho bởi cho đến tận bây giờ, gia đình vẫn đang nợ cô, cho cô gì.
- Anh sẽ , vài ngày nữa, em sẽ làm xét nghiệm tủy và nếu tương thích, sẽ tiến hành làm phẫu thuật cấy ghép. Em cảm thấy tính cách chúng giống , lẽ tủy sẽ tương thích. – Khương Lệ Na lau nước mắt, tự tin .
Trịnh Việt Cường cúi đầu, hỏi cô giận và ba . Thế nhưng câu trả lời nhận là cô giận. Cô và Trịnh Việt Hùng thì nên cảm ơn ba cô, vì nếu ba cô nuôi nấng và yêu thương cô như con ruột của ông, hẳn khi sự thật, cô sẽ hận Trịnh Việt Hùng vô cùng.
Những ngày đó, tâm trạng của Khương Lệ Na đều đặt nơi Trịnh Việt Cường, còn quan tâm đến giờ giấc về của Hà Chấn Đông nữa.
Khi đòi hỏi, cô vẫn ngoan ngoãn đáp ứng, cùng ân ái nhưng đó, cô sẽ dùng thuốc tránh thai, nếu như thai, phẫu thuật sẽ thể thực hiện.
Sáng hôm nay, bác sĩ vui mừng thông báo tủy của cô và bệnh nhân tương thích, thể sắp xếp để làm phẫu thuật một tuần nữa. Giây phút đó, xúc động đến mức ôm chặt lấy cô, ngừng và gọi cô là con gái.
Chẳng hiểu lúc đó, cô cảm nhận ấm của mà cô luôn mong chờ, ấm, dường như khả năng chữa lành tâm hồn đang tổn thương của cô.
Tối đến, đang lúc Khương Lệ Na và Hà Chấn Đông xem ti vi thì Mỹ Liên đột ngột chạy và nhờ chở bà đến phòng trọ của Liên Hoa. Bà con gái trượt chân và té ngã, thể di chuyển ngoài để gọi mấy gần đó giúp đỡ vì quá đau, còn nhấn mạnh là do vết thương cũ ở chân tái phát khiến cô đau nhức nên mới vững.
- Để gọi taxi cho bà, trời đang mưa gió, bỏ vợ ở nhà một . – Hà Chấn Đông nhấc điện thoại lên, nhanh chóng thao tác.
- Cậu chủ ơi, làm ơn cùng để giúp bế Liên Hoa xe. Tinh thần con bé đang hoảng loạn, sợ rằng nó sẽ cho lạ chạm . – Mỹ Liên .
Tiếp đó, bà sang Khương Lệ Na, xin cô cho phép chồng cô đưa bà . Thế nhưng cô còn kịp mở miệng thì Hà Chấn Đông để gọi cho Trần Triệu Thu, xét về độ cận, hơn vì là sếp trực tiếp của Liên Hoa. Hơn nữa, đang độc , , bao giờ về cũng vấn đề gì.
Cuối cùng, Mỹ Liên đành gọi taxi, đồng thời nhắn tin cho con gái, báo với cô rằng kế hoạch thành và đến là Trần Triệu Thu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-tinh-cu-dau-yeu/chuong-242-con-co-mot-gia-dinh-2.html.]
Bà vốn cùng con gái làm điều sai trái nhưng vì Liên Hoa là con bà, cô lóc và bảo rằng nếu Hà Chấn Đông, cô sẽ chết.
Bà cũng con gái yêu sâu đậm đàn ông từ bao giờ. Mãi đến mấy hôm gần đây, bà mới cô tâm sự.
- Em lên phòng , khóa cổng. – Hà Chấn Đông tắt tivi lên.
Khương Lệ Na khá hài lòng với cách hành xử của , ít nhất, mặt cô, dám quá phận, chạy đến với đó. Một tuần nữa, cô sẽ nhập viện để tiến hành lấy tủy, cấy ghép cho Trịnh Việt Cường.
Thế nên cô cần tìm một lý do để vắng nhà và cô trong thời gian đó, chồng cô sẽ tha hồ mà bay nhảy, dỗ dành tình nhân nhỏ.
Cô chậm rãi bước về phòng, ngả lên tấm đệm êm ái.
- Chấn Đông, hết tuần , em về chỗ Lý Phong ít hôm, hít thở khí và thăm mấy đồng nghiệp. – Cô chui vòng tay khi xuống bên cạnh.
- Để đưa em nhé.
- Thôi, bận mà, em xe taxi , em vài ngày . Chúng xa vài ngày xem nhớ .
Tiếng dịu dàng của Hà Chấn Đông vang lên đỉnh đầu cô. Anh hôn mạnh lên mái tóc cô và gật đầu đồng ý. Đang ôm cô trong tay, thậm chí ngay lúc cùng cô hòa làm một thì vẫn nhớ cô, cần gì phép thử chứ?
Dạo , cô làm mặt lạnh với nữa, còn chủ động khi cả hai ái ân nên tâm trạng cũng thoải mái, nghĩ ngợi nhiều, hơn nữa, ở đó Lý Phong, sẽ ngó chừng cô, chăm sóc cô.
Anh hy vọng khi thư giãn và tạm xa vài ngày, cô sẽ nhận vị trí của vẫn luôn chiếm diện tích lớn trong tim cô.
- Lệ Na , vận động một chút nhé. – Hà Chấn Đông đột ngột dậy giở chăn , ánh mắt nhuốm màu dục vọng, cô như thể đang cầu xin.
- Được, đây, em giúp .
Vì cấm cản việc vắng nhà nên cô nhanh chóng đồng ý, vươn tay giúp cởi chiếc áo thun trắng chủ động hôn lên yết hầu .
Tiếng thở nặng nề, gấp gáp và hỗn loạn của đàn ông vang lên, át tiếng mưa du dương bên ngoài. Hai bàn tay đang chặt , chiếc giường lớn rung lên nhè nhẹ theo từng cử động.
Và chỉ năm phút , Khương Lệ Na cảm thấy như mang cô biển, cho ngàn cơn sóng dữ dập dềnh, xô ngã cô hết đến khác, khiến cô cơ hội chống đỡ, chỉ thuận theo .