- Cô cứ tiếp tục , ngồi chờ một chút cũng được. – Trần Triệu Thu lên tiếng và ngồi xuống chiếc ghế.
Khương Lệ Na gật đầu rồi tiếp tục công việc của mình. Sau khi ghi chép số đo và số điện thoại của vị khách vào sổ, cô tiễn hắn một đoạn rồi cúi chào theo quy ̣nh.
Thế nhưng, lúc cô ngẩng lên thì bắt gặp đôi chân dài thẳng tắp và khi hoàn toàn đứng thẳng, gương mặt của người đàn ông cô đang mong đập vào mắt cô. Hóa , cùng Trần Triệu Thu ?
- Anh đến lấy đồ. – Hà Chấn Đông cất tiếng.
- Vâng, mời vào trong này.
Cô nhanh chóng lưng, thẳng vào trong, mở cánh tủ kính và ôm chiếc túi lớn , đặt bàn và yêu cầu Hà Chấn Đông kiểm tra lại, thế nhưng, cần xem qua mà sang Trần Triệu Thu và hắn nhanh chân đứng dậy, tiến đến, ôm lấy chiếc túi, bước ngoài.
Chiều nay, hắn và cùng sang đây xem xét một vài dự án, khi chuẩn bị về thì bảo hắn cùng ghé tiệm Ý Phi một chút. Hắn ngờ lén đến đây và may nhiều quần áo như vậy.
- Đây là số tiền cần thanh toán. – Khương Lệ Na đưa hóa đơn và nói.
Hà Chấn Đông nói gì, lặng lẽ rút chiếc thẻ đưa cho cô. Cô có bất ngờ vì nghĩ rằng sẽ dùng tiền mặt như lúc trước, thế nhưng, vẫn nhanh nhẹn nhận lấy và cho vào máy quẹt thẻ thanh toán.
- Mật khẩu ạ. – Cô đưa chiếc máy về phía .
- Như cũ. – Anh đáp gọn.
Bàn tay cô run rẩy nhập dãy số vào và hoàn thành việc thanh toán. Cô biết chỉ cần bản sơ hở một chút, bức tường thành mà cô đã thành công xây dựng để ngăn cản đến bên cô sẽ hoàn toàn biến mất.
Thao ́c xong, cô đưa trả chiếc thẻ cho bằng hai tay. Cô hiểu vị trí của mình luôn đứng đầu trong tim nhưng cô có lựa chọn nào khác, tất cả những gì cô làm là vì mong phải hối hận.
Vợ có thể lựa chọn nhưng mẹ cha thì chỉ có một mà thôi. Một cuộc hôn nhân sẽ thể hạnh phúc nếu cả hai được những người mình yêu thương chúc phúc.
- Tại ? Tại vậy? Khương Lệ Na.. em.. em biết rõ hơn ai hết, em biết rõ tình yêu dành cho em nhiều như thế nào. – Anh bám hai tay xuống mặt bàn, đau đớn nhìn vào mắt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-tinh-cu-dau-yeu/chuong-190-to-tinh-dut-doan-2.html.]
- Tình yêu cần đến từ hai phía. Khi hết yêu một ai đó, nhận tình yêu có gía trị nhiều như mình tưởng. Anh nhìn thấy sống tốt hơn và vui vẻ hơn khi có ?
Tay bấu càng chặt vào mặt bàn, đầu cúi gầm, nước mắt rơi như mưa, từng giọt liên tục rơi xuống mặt bàn gỗ nhẵn bóng, bả vai ngừng run rẩy và rồi, bật khóc thành tiếng, như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Anh phải từ bỏ tình yêu của mình ngay hôm nay và ̣i đây ? Anh cam tâm. Vì cớ gì đến cuối cùng chỉ còn mỗi mình ôm lấy mối tình này? Cô gái mà hết lòng yêu thương lại là kẻ máu lạnh và dễ đổi thế ?
Móng tay Khương Lệ Na đ.â.m sâu vào da thịt, để lại những vết hằn. Cô phải làm mình đau để nhắc nhở mình rằng đây là đoạn cuối của bức tường, chỉ cần cô cố chút nữa thôi, chỉ cần qua hôm nay thôi, mọi thứ sẽ kết thúc, trả và cô về lại quỹ đạo cũ, còn liên quan gì đến .
Qua hết năm phút, Hà Chấn Đông mới đứng thẳng lưng, ngửa mặt lên trần nhà, nuốt những giọt lệ còn sót lại vào trong rồi lảo đảo rời .
Lúc này, đôi mắt của Khương Lệ Na bắt đầu ngấn nước, đỏ hoe. Cô nhanh chóng rời bàn, theo lưng một đoạn rồi gập người, cúi đầu thật thấp.
- Cảm ơn quý khách, quý khách thong thả.
Hà Chấn Đông còn thấy gì nữa, mơ hồ tiến về phía trước. Có phải đây là cảm giác của ngàn mũi tên xuyên qua tim ? Anh đau quá, gần như muốn tắt thở.
Phía lưng , cô gái đáng thương vẫn đang cúi đầu, những giọt nước mắt thi tuôn rơi, chảy xuống chóp mũi cô và tí ́ch nhỏ xuống mặt sàn. Môi cô mím chặt, ngăn cho bản phát tiếng nức nở.
Ra đến cửa lớn, người đàn ông si tình vẫn cố chấp đầu nhìn lại lần nữa, tự nhủ nếu bắt gặp ánh mắt cô vẫn dõi theo mình, sẽ bất chấp tất cả, chạy vào trong và kéo cô .
Thế nhưng, hình ảnh lọt vào mắt là bóng lưng cô đang bước dần về phía bàn làm việc rồi lại chăm chú cắt vải, hề lưu luyến nhìn . Hóa khi hết yêu, người sẽ tuyệt tình như vậy ?
- Sếp à, chứ? – Trần Triệu Thu vội chạy tới và đỡ khi thấy loạng choạng, suýt ngã.
- Không , đưa về.
Trần Triệu Thu vội vã dìu Hà Chấn Đông lên xe, dù hắn có ăn gan hùm mật báo thì cũng dám hỏi đã xảy chuyện gì. Hắn lo quá, sếp hắn cứ như sắp chết đến nơi rồi, toàn mềm nhũn, nằm sóng soài băng ghế , mắt nhắm nghiền.
Khoảnh khắc chiếc xe chuyển bánh, Khương Lệ Na mới dừng tay, ngẩng đầu nhìn lên. Đôi chân cô vô thức chạy ngoài rồi dừng bên lề đường, đôi mắt ầng ậc nước dõi theo chiếc xe dần khuất vào dòng xe cộ đông đúc chiều tan tầm.
- Xin lỗi. Xin lỗi..