Khương Lệ Na siết chặt vạt áo khoác, cố gắng trấn an bản . Trong một khoảnh khắc, cô đã ̣nh gọi cho Hà Chấn Đông nhưng lý trí đã ngăn cô lại.
Cô biết rõ nếu hôm nay, cô chủ động liên lạc nhờ giúp đỡ thì chẳng khác nào bật đèn xanh cho đến gần cô hơn.
Đang thao ́c để tiếp tục đặt xe app thì bỗng cô có tiếng bước chân và khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một người đàn ông. Hắn từng bước tiến gần hơn và nhìn cô khác gì một con mồi.
Toàn cô run lẩy bẩy, đôi chân lùi dần về phía . Nơi đây quá vắng, các cửa đóng kín, hoàn toàn thể trông mong có ai đó xuất hiện để cứu cô.
- Em gái, bao nhiêu một lần vậy? – Gã đàn ông thè lưỡi, liếm vòng quanh môi và hỏi.
- Không.. phải.. phải.. - Cô nói chẳng thành câu vì quá sợ hãi.
- Gì mà phải? Mày chê tao đúng ?
Dứt lời, gã đàn ông liền bổ nhào về phía cô gái đang run rẩy ôm lấy mình. Thế nhưng, gã vừa mới tóm lấy cô thì ánh đèn xe sáng rực đã chiếu ngay vào nơi họ đang đứng khiến gã theo phản xạ buông tay, mặt nhìn.
Hà Chấn Đông chửi thề một câu rồi mở cửa, chạy đến tóm lấy gã biến thái, tẩn cho hắn một trận. Anh hết đấm mặt rồi lại đấm vào bụng, thậm chí còn muốn bẻ gãy hai bàn tay hắn vì dám chạm vào người phụ nữ của .
Khương Lệ Na vẫn còn run, cô đứng im như tượng, nhấc chân lên nổi, giương mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt.
Cô cứ tưởng hôm nay, đời cô kết thúc rồi nhưng đã xuất hiện kịp thời và cứu lấy cô. Nếu thật sự bị gã đó làm nhục, cô sẽ phát điên và tự kết liễu đời mình mất thôi.
Thấy gã dê xồm bị Hà Chấn Đông đánh ngừng, ngã lên ngã xuống, ngay cả mở miệng xin tha cũng có cơ hội, Khương Lệ Na vội chạy đến, ôm lấy .
Cô muốn cuộc đời bị vấy bẩn bởi những kẻ thế này, đáng chút nào. Cô muốn lần nữa bị tống vào tù.
Cho dù là chủ tịch Hoa Vinh nhưng vẫn là một công dân, chịu sự quản lý của pháp luật. Nếu liên quan đến mạng người, tiền cũng giúp thoát tội được.
- Chấn Đông, đủ rồi, sẽ chết người đấy.
Gã đàn ông nhân cơ hội này, bò bằng bốn chân vào con hẻm gần đó. Hà Chấn Đông cũng có ý ̣nh đánh chết người nhưng nếu gã thật sự làm gì cô rồi thì cũng ngại tiễn gã về với ông bà .
Nhận cô gái ôm mình đang run cầm cập, vội vỗ về lên lưng cô để trấn an. Cũng may chạy phía rồi nhìn thấy chiếc taxi chở cô chạy ngược chiều trở lại.
Vốn cứ nghĩ ở cô đó gần khu vực này nên cố tình chạy chậm, hy vọng phát hiện nơi cô ́ túc, nào ngờ cô lại bị ̀i xế bỏ rơi giữa đường và gặp con dê xồm ăn đêm.
- Em thuê trọ gần đây ? – Anh hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-tinh-cu-dau-yeu/chuong-167-nhu-mot-loi-chap-nhan-1.html.]
- Không, còn xa lắm mới tới. – Cô đáp.
- Sao ̀i xế lại bỏ khách giữa đường vậy? Báo cáo lên công ty xử lý hắn . – Hà Chấn Đông đẩy cô , giọng nói mang theo sự tức giận.
Cô lắc đầu liên hồi và giải thích cho hiểu rằng cô chính là người đề nghị kết thúc chặng đường sớm để nhường xe cho hai mẹ con một người phụ nữ cần giúp đỡ.
Nhìn cô gái ngu ngốc trước mặt, Hà Chấn Đông chỉ muốn mắng cho một trận. Cô nghĩ cho người khác mà nghĩ cho bản ? Cô luôn nghĩ cho người khác nhưng chẳng bao giờ nghĩ cho cả.
- Chẳng biết nói với em nữa. Lên xe đưa về lại gọi taxi tiếp? – Anh nheo mắt nhìn cô.
- Anh đưa về. – Cô cúi đầu, lí nhí đáp.
Anh thở phào, nắm lấy bàn tay lạnh toát rồi dẫn cô xe, nhét cô vào ghế phụ. Anh cảm thấy thật lo ngại cho những ngày sắp tới đây của cô.
Thấy gương mặt trầm ngâm, Khương Lệ Na liền giải thích rằng mọi ngày đều là Lý Phong đưa đón mình bởi hai người ở gần .
Chỉ ̣i hôm nay hắn phải vào viện với ông chú làm trong bếp nên cô mới phải bắt taxi và chỉ hôm nay mới đột nhiên có người cần cô nhường xe để đưa con trai cô ấy cấp cứu.
- Chỉ là hy hữu thôi. – Cô sang , gượng cười.
Hà Chấn Đông cũng thắc mắc vì cô lại ở gần Lý Phong bởi biết nếu giữa hai người họ có quan hệ tình cảm mức bạn bè thì hắn đã để cô về một mình, ít nhất, hắn sẽ đưa cô về trước, đó mới đến bệnh viện. Hơn nữa, đêm qua cô ở với tới tận sáng, về nhà trọ.
Không khí trong xe rơi vào im lặng. Khương Lệ Na bất giác đầu nhìn lại và cô trợn tròn hai mắt khi nhìn thấy mấy chai rượu vang ở băng ghế .
Hà Chấn Đông nghiện rượu hả? Anh mua nhiều rượu vậy làm gì? Nhìn kỹ hơn, cô nhận đó là thương hiệu rượu đắt nhất ở quán Thiên Đường, số lượng đúng chín chai.
- Không phải hôm qua mấy chai này được trả lại quán rồi ư? – Cô buột miệng hỏi.
- Anh lấy luôn, làm quà biếu cũng được. – Anh đáp.
- Anh vậy? Giá bán trong quán đắt hơn nhiều giá ở mấy cửa hàng rượu đấy.
- Xem như ủng hộ nơi em làm việc. Đừng lăn tăn.
Thật lòng mà nói, cô biết với của hiện ̣i, số tiền đó như muối bỏ biển nhưng chẳng hiểu cô vẫn thấy tiếc tiền .
Cơn buồn ngủ đột ngột kéo đến khiến cô ngáp dài ngáp ngắn, vừa ngáp vừa chỉ đường cho chạy. Lúc xe dừng lại, đôi mắt Hà Chấn Đông lập tức bị căn biệt thự lộng lẫy của Lý Vân thu hút.
Xem có thể yên tâm về an ninh nơi này bởi chẳng có vị đại gia nào lại lựa chọn nơi có tình hình an ninh bất ổn mà xây nên một công trình như thế cả.