Qua một đêm gió mưa tơi ̉, ánh mặt trời đã dần ló dạng nhưng cái lạnh và ẩm ướt vẫn còn lưu luyến muốn rời .
Khương Lệ Na nhíu mày vì cơn đau từ mu bàn chân truyền đến. Cô đã quên mất rằng mình bị thương và đang ở trong bệnh viện nên cử động mạnh.
Nghe tiếng động phát từ cánh cửa phòng vệ sinh, cô theo phản xạ nhìn về hướng đó và thấy Hà Chấn Đông. Anh đã lại quần tây và áo sơ mi trắng, gọn gàng và đẹp mắt.
- Có muốn vệ sinh ? – Anh tiến lại gần cô và hỏi.
- Em tự được rồi, cử động nhẹ nhẹ thì đau lắm.
- Ừ. May là suốt đêm qua em lên cơn sốt. Bác sĩ cho phép về rồi. Em đồ rồi đưa em về.
Nói xong, liền ngoài, nhường gian cho cô. Đêm qua, chẳng thể yên giấc vì cứ chốc chốc lại phải kiểm tra xem cô có bị nóng .
Anh cứ tưởng việc cô qua mặt , bán công ty và bỏ trốn chứng tỏ cô đã mạnh mẽ hơn nhiều nhưng đêm qua, nhận cô vẫn là một cô gái yếu đuối, cần có người bên cạnh. Sao cô lại từ chối và gồng mình chứ?
Khi cánh cửa phòng đã đóng lại, Khương Lệ Na mới xuống giường, tập tễnh bước vào nhà vệ sinh. Đối diện với tấm gương soi, cô nhận mắt mình sưng húp, xem , phải luộc trứng gà để chườm mắt rồi.
Cô cũng hiểu vì đêm qua, cô lại nói những lời đó với Hà Chấn Đông, cứ như giữa cả hai vẫn còn vô cùng thiết. Cô tự hỏi ghét cô ?
Thay lại bộ đồng phục xong, cô mở cửa, bước ngoài và ngạc nhiên khi thấy bên cạnh Hà Chấn Đông là cái xe lăn.
- Từ đây đến thang máy khá xa, em lên , đẩy. – Anh vừa nói vừa giúp cô ngồi xuống.
Đã có những ánh mắt ngưỡng mộ từ những bệnh nhân nữ nhìn theo Khương Lệ Na, đôi ba câu thì thầm vang lên, tuy nhỏ nhưng cô vẫn có thể nội dung đại loại là họ khen cô tóm được một người yêu khác gì ̀i tử, ngoại hình xuất chúng, ga lăng, dịu dàng.
Vâng, cô công nhận Hà Chấn Đông rất dịu dàng nhưng khi tức giận thì khác gì quái vật cả, khiến người sợ chết ngất.
- Em muốn ăn gì? – Anh đặt cô vào ghế phụ, thắt dây an toàn cho cô và hỏi.
- À, có một quán bánh canh, hủ tiếu ở ngã tư này ăn rất ngon. Em muốn ăn hủ tiếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-tinh-cu-dau-yeu/chuong-159-nhu-mot-giac-mo-1.html.]
- Được.
Chiếc xe từ từ rời khỏi cổng bệnh viện, hướng đến quán bánh canh, hủ tiếu theo chỉ dẫn của Khương Lệ Na. Nơi đây cách nơi cô thuê trọ rất xa, thành thử cô chỉ mới đến ăn được ba lần thôi và hôm qua, cô bảo Trịnh Việt Cường đưa mình đến đây ăn là lần thứ bốn. Hôm nay, sẽ là lần thứ năm.
Trông thấy hai vị khách bước vào, bà chủ liền xởi lởi chào và hỏi họ muốn ăn món gì. Khương Lệ Na vừa há miệng thì Hà Chấn Đông đã gọi hai tô hủ tiếu bỏ thịt heo nạc, gan heo và trứng cút.
Sau đó, sang Khương Lệ Na, bảo rằng cô được ăn tôm cho đến khi vết thương hoàn toàn lành hẳn, nếu sẽ để lại sẹo lồi.
- Ôi trời, có bạn trai tâm lý thế thì còn gì bằng. Nào, hai người mau vào bàn ngồi . – Bà chủ cười toét miệng, chỉ tay vào chiếc bàn gần đó và nói.
Khương Lệ Na cúi đầu, tai cô đỏ lên. Cô nhất thời quên mất mình bị thương khi nhìn thấy mấy con tôm to được lột vỏ, đỏ au nằm trong tủ kính, cô còn ̣nh bảo bà ấy bỏ tôm cho cô thôi, khỏi bỏ thịt heo, gan heo trứng cút.
Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại, cô mới bất giác ngẩng đầu nhìn lên. Cùng lúc này, hai tô hủ tiếu bốc khói nghi ngút cũng vừa được nhân viên phục vụ đặt xuống bàn.
- Tôi đây. – Hà Chấn Đông lên tiếng ngay khi vừa bắt máy.
Tuy ngồi đối diện ở khoảng cách gần nhưng Khương Lệ Na chẳng được giọng của người bên , cô chỉ biết đó là Trần Triệu Thu khi bảo hắn hãy đưa Liên Hoa và Sara về trước, cần đợi .
Tai cô dỏng lên ngóng trong khi tay và mắt vẫn tập trung vào tô hủ tiếu thơm ngon.
- Em đang ở với ai? Ở ? Cho biết ̣a chỉ, lát đưa em về.
- À, em thuê phòng trọ với bạn làm chung trong quán rượu.
Cô mở to mắt nói dối. Cô thể để biết nơi cô đang sống. Cô sợ sẽ tới tìm cô. Cô và nên kết thúc cuộc gặp gỡ này ̣i đây thôi, dù là vô tình gặp có chủ ý thì chỉ cần về bờ Nam, cuộc sống của cô sẽ lại êm đềm trôi qua như bao ngày trước đó.
- Đừng nói dối Lệ Na, em muốn ở cùng người lạ. Em sang đây được mấy tháng và người bạn mà em quen đó sẽ đủ thiết để em có thể chia sẻ gian sống riêng tư với họ.
Bị bóc trần lời nói dối, Khương Lệ Na chỉ còn biết cúi gầm mặt, khó khăn nuốt thức ăn xuống. Sao cô quên mất họ đã từng bên rất lâu và hiểu những thói quen, sở thích của cô gần như hiểu lòng bàn tay của mình chứ.
Nếu phải vì đã cho người điều tra, tìm kiếm cô khắp nơi thì cô cần bảo mật nơi mình sống. Chỗ làm đã biết rồi, nếu cả nơi ăn, ngủ của cô mà cũng biết nốt thì cô biết lánh bão ở . Cô muốn lại phải chuyển chỗ ở, rất vất vả và mất thời gian.
Bữa sáng tiếp tục trong sự im lặng chết chóc và khi Hà Chấn Đông thanh toán tiền thì bà chủ quán cũng nhận Khương Lệ Na chính là cô gái mà ngày hôm qua đến đây cùng một chàng thư sinh, đẹp trai và cô đã ăn một tô hủ tiếu chất đầy tôm luộc cùng trứng cút.