Trịnh Việt Cường phải công nhận là Khương Lệ Na rất biết nói lời khiến cho người khác bớt áy náy trong lòng. Có ai ngờ chỉ qua một ngày, hắn phát hiện bản có tận hai cô em gái. So với Trịnh Tú Trân, hắn cảm thấy Khương Lệ Na giống mình hơn.
Thật nực cười vì đã nhiều lần hắn thầm nhủ với bản rằng gương mặt của hắn và cô có tướng phu thê, là duyên vợ chồng được trời ̣nh.
- Lệ Na, đừng làm việc ở đây nữa, về công ty làm , đảm bảo Tú Trân sẽ dám gây khó dễ cho em. – Trịnh Việt Cường khó khăn mở lời.
- Không , em rất thích làm công việc này. – Cô lắc đầu, tiếp tục mang đôi bao tay khác để xé con mực.
- Môi trường ở đây quá phức ̣p. Còn nếu em thích làm việc ở Trịnh Bối thì có thể giúp em mở một cửa hàng thời trang hoặc một tiệm may lớn, phải em thích thiết kế lắm ?
- Việt Cường.. - Cô ngừng tay, nhìn thẳng vào khuôn mặt có vẻ chờ mong của hắn.
- Ừ, em nói , .
Cô thở một cái rồi nói cho hắn biết môi trường làm việc ở đây rất tốt, có quy ̣nh và phân luồng nhân viên rõ ̀ng, việc hắn mượn cớ muốn cắt trái cây trong phòng là một ví dụ cho thấy các nhân viên phục vụ được bảo vệ rất tốt, tránh khỏi mấy gã dê xồm.
- Quản lý là người đàn ông hôm qua ấy ạ, ấy luôn bênh vực nhân viên.
Khi cô nói, ánh mắt của cô tràn đầy hạnh phúc của sự tự do khiến cho Trịnh Việt Cường có muốn khuyên thêm cũng có cách nào mở miệng.
Có lẽ theo thời gian hoặc một biến cố lớn trong cuộc đời, ước mơ của cô đã đổi. Có lẽ cô đang bước khỏi vùng an toàn, con đường mà cô cho là vui vẻ và thoải mái. Hắn nên mừng cho cô, đúng ?
- Được rồi Lệ Na, cho dù em quyết ̣nh thế nào thì vẫn luôn ủng hộ em. Hãy quên quá khứ đau buồn và bước về tương lai. Nếu có thể.. ý là em có thể xem như một người trai, bất cứ khi nào em cần, nhất ̣nh sẽ xuất hiện và giúp đỡ em.
Hắn vừa dứt lời thì cô cũng xé xong con mực, tiện tay lấy một miếng cho vào miệng nhai. Cô dùng hành động, đáp lời nhưng một người thông minh như Trịnh Việt Cường liền hiểu ngay cô đã đồng ý. Hắn có cách nào để danh chính ngôn thuận nhận cô làm em gái, đành phải ngỏ lời như vậy thôi.
- Cho số điện thoại nào, và hứa là nếu đổi số mới cũng sẽ thông báo cho . – Trịnh Việt Cường đưa chiếc điện thoại phiên bản mới , đề nghị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-tinh-cu-dau-yeu/chuong-153-nang-ha-ben-bo-bac-1.html.]
Cô gật đầu, nhận lấy và nhập số của mình, đó thực hiện cuộc gọi. Có một người trai như Trịnh Việt Cường thật sự nằm ngoài tưởng tượng của cô.
Không bàn đến vật chất, nhân cách của hắn xứng đáng được chín điểm rưỡi, thua Hà Chấn Kiệt của cô nửa điểm. Đối với cô, Hà Chấn Kiệt là người hoàn hảo nhất, ngọc quý hiếm có khó tìm giữa đời.
- Ngày mai em có ̉nh ? Đi chơi cùng một ngày nhé. Anh cũng thường qua bên này nhưng toàn vì công việc, muốn bỏ một ngày dạo chơi cùng em gái xem .
- Được, vậy khi nào gần tới thì báo cho em biết để em chuẩn bị.
- Sáu giờ sáng sẽ có mặt, gởi ̣nh vị nơi em ở cho nhé.
Khương Lệ Na đồng ý rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, quên dặn hắn nếu cần phục vụ thêm món gì thì cứ nhấn chuông.
Trịnh Việt Cường nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi khuất hẳn rồi mới cúi xuống, tập trung ăn, đây là bữa tối của hắn, có điều bữa tối này là bữa tối lạ nhất trong ngần ấy năm hắn sống đời.
Hắn biết có nên cảm ơn Trịnh Tú Trân vì đã làm loạn nữa, nếu hôm qua có chuyện đó xảy thì làm hắn có thể gặp lại Khương Lệ Na và trút được mối lo vì thấy cô vẫn đang sống tốt.
Khi bình minh ghé lại lần nữa cùng là lúc Trịnh Việt Cường thức dậy, sửa soạn. Mấy tháng nay hành hạ bản quá nên hắn tự thưởng cho mình một ngày thứ bảy thư thả. Sau khi bảo trợ lý dời lại các cuộc hẹn vào tuần , hắn xe, chạy một mạch đến bên thành phố.
Nhóm của Hà Chấn Đông thì khởi hành muộn hơn bởi còn phải dùng bữa sáng cùng ba mẹ mình. Nghe con trai bảo sẽ chơi hai ngày để giải tỏa căng thẳng, áp lực, Hoàng Thi Vịnh và Hà Chấn Quốc cứ tưởng xa lắm, ít nhất là qua tỉnh khác nhưng khi nói qua bờ Bắc, cả hai ông bà đều đần mặt nhìn vì đây qua đó mất có gần hai tiếng đồng hồ xe chạy và cũng chẳng có biển núi gì cả.
Đúng ́m giờ sáng, hai chiếc xe gặp ̣i cổng tập đoàn Hoa Vinh và xuất phát về bờ Bắc. Hà Chấn Đông chở Sara, còn xe của Trần Triệu Thu chở Liên Hoa.
Sara cũng nhận gương mặt sếp mình có vẻ háo hức, cứ như sắp được gặp người yêu vậy, thế nhưng, cô muốn hỏi, sợ sẽ điều chỉnh cơ mặt, trở nên lạnh lùng như ̉ng băng trôi.
Sau khi đến nơi, nhận phòng và cất đồ đạc, cả bốn người cùng dạo phố, thưởng thức ẩm thực và mua sắm. Sara cảm thấy sếp mình thật vô vị, bờ Bắc chẳng sánh bằng bờ Nam về khoản ăn chơi, giải trí, nếu vì có hẹn với các doanh nhân thì lẽ nên vào buổi tối, sớm qua đây chỉ để lái xe nhìn ngó lung tung và ăn mấy món mà bên cũng có ư?
Cô biết lịch trình của có sự đổi nhẹ vì ̣a điểm mà đặt nghi vấn nhiều nhất là quán rượu Thiên Đường mà ở đó thì tối mới mở cửa nên đành lang thang cho hết ngày chứ đến những nơi mà người từng chụp được những bức ảnh của Khương Lệ Na.