Người mẹ không đủ tiêu chuẩn - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-12-20 13:43:15
Lượt xem: 5
Con trai vui mừng khôn xiết khi .
“Vô nghĩa, ai mà một như chứ?”
“Chẳng lẽ một như ?”
Nó chằm chằm mặt , bĩu môi tỏ vẻ chán ghét:
“Mẹ xem đáng , ngày nào cũng tự làm cảm động bản mà quản thúc , còn nghĩ là nhất thế giới.”
“Thực , còn chẳng bằng bố .”
“Bố tuy quản , nhưng ít nhất ông kiếm tiền nuôi gia đình.”
“Còn thì ?”
“Ngày nào cũng làm mấy việc ở nhà, rảnh rỗi quá quản .”
Nói , nó điện thoại, chỉ những bình luận đó: “Mẹ xem, đều chỉ đang tự cảm động chính .”
“Mẹ, lớn thế mà chịu làm, ở nhà cũng chẳng việc gì làm, tư cách để .”
“Tôi học hành kém cỏi đến thì cũng sẽ một công việc.”
“Mẹ bây giờ chính là sâu mọt của xã hội, ngày nào cũng ở nhà ăn bám chồng hành hạ con, đóng góp chút gì cho xã hội.”
Những bình luận đó là từng , những lời mắng c.h.ử.i , những lời nguyền rủa c.h.ế.t .
tất cả đều thấm so với những lời con trai .
Trong khoảnh khắc, cảm giác tủi dâng lên, cố gắng kiềm chế chóp mũi đang cay xè, lén lau nước mắt, :
“, con lý.”
“Mẹ mới ngoài ba mươi tuổi, tại bó buộc trong gia đình chứ?”
Lời với con trai, nhưng cũng là với chính .
Tôi thuyết phục bản đổi thói quen.
Từ khi m.a.n.g t.h.a.i đến khi sinh con, suốt mười mấy năm qua, coi việc chăm sóc con trai là một phần của cuộc sống.
Dứt bỏ dễ hơn làm.
Con trai mất kiên nhẫn giật điện thoại, khi về phòng, nó nữa cảnh cáo : “Tốt nhất là làm .”
“Đừng làm mấy cái việc ý nghĩa, chỉ thể tự cảm động bản nữa.”
“Dù thì, cuối cùng hối hận và quỳ xuống cầu xin tha thứ, cũng chỉ thể là chính mà thôi.”
Cánh cửa đóng sầm , cũng đập mạnh tim .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-me-khong-du-tieu-chuan/chuong-1.html.]
Tôi bấm chặt các ngón tay, ép , nhưng nỗi đau vẫn nhấn chìm .
Lần gần nhất mắng con trai là khi nó yêu sớm và kéo bạn gái trốn học.
Bố của cô bé gần như phát điên, ngừng xin , nhưng đổi chỉ là một câu của nó: “Đây là chuyện tự nguyện, gì mà xin .”
Tôi mắng nó một trận tơi bời mặt .
Nó đ.á.n.h .
Lúc đó thề sẽ bao giờ quản nó nữa.
Tôi cố gắng tìm cuộc sống của , thậm chí tìm một công việc lương cao nhưng làm theo giờ hành chính.
khi tin sẽ làm, thằng con trai vốn thích ăn đồ ăn ngoài nổi cơn tam bành.
Nó tuyệt thực phản đối, rằng sẽ bao giờ ăn đồ ăn ngoài.
Chồng khuyên : “Nhà thiếu tiền nhỏ nhoi đó của cô, cô làm để làm gì.”
“Giữ vững hậu phương gia đình mới là bài học cả đời của cô.”
“Hãy từ chức , cứ chăm lo cho gia đình cho là .”
Tôi những lời quá nhiều , đây cũng coi đó là kim chỉ nam của cuộc đời.
Cú tát của con trai cho , một nội trợ nguồn thu nhập dù trả giá nhiều đến cũng chỉ là một giúp việc miễn phí.
khi chồng gọi điện con trai sốt cao hạ, thể cho uống t.h.u.ố.c , mềm lòng.
Dù đây cũng là đứa trẻ vất vả nuôi nấng, thể nó chịu khổ.
Tôi hy vọng, lẽ qua tuổi nổi loạn thì sẽ thôi.
Dù hồi nhỏ con trai cũng là một bé cưng ngọt ngào và quan tâm.
Tôi từ bỏ công việc mới quen, vội vã về nhà chăm sóc con trai.
Nó rõ nhất làm thế nào để thỏa hiệp.
Không ăn uống, rên rỉ khó chịu trong phòng.
Mãi đến khi câu “Mẹ sai ”, nó mới chịu cho đút thuốc.
Sau đó, chúng luôn ngầm hiểu với mà nhắc đến chuyện nữa.
Bây giờ nó chỉ thẳng , mới nhận , lúc đó thật là ngu ngốc.
Nó lớn thế , chẳng lẽ uống t.h.u.ố.c theo chỉ dẫn của bác sĩ ?