Người khác yêu thì cần tiền, tôi yêu thì cần mạng - Chương 311

Cập nhật lúc: 2025-08-31 09:42:22
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Mặc vốn là lắm lời, cũng kén chọn ai, chỉ chiếc ghế bên cạnh.

“Ngồi .”

Thanh Phong đạo trưởng gật đầu, phịch xuống đảo mắt xung quanh.

Từ mái nhà tiệm vàng mã, đến đồ đạc trong phòng, thỉnh thoảng Lâm Mặc.

“Này, ông già Thanh Phong hôm nay làm thế?”

Lâm Mặc ở ghế chủ, tò mò Thanh Phong đạo trưởng.

Nếu là lúc bình thường.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Mặc chắc chắn là Thanh Phong đạo trưởng tà ám.

Lão già rõ ràng thần thái đúng.

Thế nhưng lúc thấy mặt Thanh Phong một nỗi luyến tiếc.

Cứ như thể ông sắp từ biệt thế giới .

Lúc .

“Này, đồ ăn ngoài đến .”

Giọng của nhân viên giao hàng vang lên từ ngoài cửa.

Lâm Mặc dậy ngoài, Thanh Phong đạo trưởng mỉm đầy mặt, cứ thế theo.

Đợi Lâm Mặc .

“Ông ăn cơm ?”

Lâm Mặc khách sáo hỏi một câu.

Ai ngờ Thanh Phong đạo trưởng lập tức gật đầu, “Chưa ăn, nhưng ăn ít, chia cho một chút là .”

“Ái chà!!!”

Lâm Mặc tỏ vẻ ghét bỏ kêu lên một tiếng.

thấy vẻ mặt mong mỏi của Thanh Phong đạo trưởng, đành bất lực bếp lấy một cái bát.

Một lát .

Lâm Mặc kỳ lạ gặm đùi gà, còn Thanh Phong đạo trưởng thì ăn từng miếng cơm chân giò nhỏ, nhai kỹ từng hạt gạo, thưởng thức hương vị chân giò, bộ biểu cảm và động tác đều kỳ dị.

“Lão Thanh Phong, ông thật , ông làm thế?”

Lâm Mặc xới vài miếng cơm, nhịn dậy, còn lấy bảo bối của , dương khí rót trong đó.

“Nào, nắm lấy .”

Thanh Phong đạo trưởng thấy cái đầu nhọn hoắt của “vũ khí hạt nhân” chĩa thẳng về phía , ông ngẩn một lúc bật , đưa tay nắm lấy “vũ khí hạt nhân”, mặc cho dương khí cuồn cuộn trào .

“Tiểu hữu, lão phu tà ma nhập , cũng gì khác lạ.”

Thấy .

Lâm Mặc nghi hoặc thu “vũ khí hạt nhân”.

Thanh Phong đạo trưởng cầm đũa lên, ăn nốt miếng cơm cuối cùng.

“Haizz, sống cả đời từng ăn thứ , ngờ mùi vị ngon lạ thường.” Thanh Phong đạo trưởng cảm khái .

Lâm Mặc thì ngẩn , nghi ngờ hỏi: “Còn ông gì lạ, cơm gạo mà cũng ăn bao giờ, ông lừa ai đấy?”

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Lâm Mặc, Thanh Phong đạo trưởng trợn trắng mắt.

“Lão phu sáu tuổi học đạo, ba mươi tuổi xuống núi gia nhập Cục Quản lý Linh dị, năm nay một trăm lẻ bảy tuổi…”

Rầm!

Lâm Mặc đập bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-311.html.]

“Bớt cái trò làm màu , cái đó thì liên quan gì đến việc ăn cơm gạo? Tôi thấy ông đúng là đầu óc vấn đề , nhảm nhí. Ông đợi đấy, sẽ liên hệ đưa ông về.”

Thanh Phong đạo trưởng cũng tức giận, khách khí quát mắng.

“Ngươi lão phu hết !”

“Lão phu gia nhập Cục Quản lý Linh dị, ăn sơn hào hải vị, súc miệng bằng yến sào, xỉa răng bằng vi cá mập!”

--- Chương 285 ---

“Gạo là gạo đầu mùa Lục Thường, thịt là thịt bò nuôi thả rông ở vùng Tây Bắc, cơm chân giò, cả đời lão phu thật sự từng hạ ăn, ai mà dám đưa cho lão phu ăn chứ?!”

“……”

Lâm Mặc lời của Thanh Phong đạo trưởng làm cho suýt phun cả nước miếng ngoài.

Hay thật đấy.

Cứ theo cái đãi ngộ thần tiên , thì ông lão ăn cũng là chuyện bình thường.

Ai bảo địa vị chứ, c.h.ế.t tiệt!

“Xì, ai cũng một cái đầu hai cái tay thôi, vẻ đây làm gì chứ. Cơm chân giò thì ? Đầy đủ thịt rau, bao nhiêu.” Lâm Mặc lầm bầm ăn cơm.

hiểu .

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Món cơm chân giò thơm lừng khi, bỗng chốc mất hương vị.

Thanh Phong đạo trưởng thì mỉm .

“Tiểu hữu, con một cái đầu hai cái tay, nhưng mệnh thì khác . Số mệnh , sinh bình thường, một chút là tận hưởng sự bình thường, nhưng cung trời, cùng một bầu trời đó cũng phân …”

“Số mệnh…”

Thanh Phong đạo trưởng đột nhiên cả tinh thần sa sút.

Lâm Mặc đang lầm bầm mắng mỏ lập tức ngẩng đầu.

“Ông lão?”

Thanh Phong đạo trưởng ngẩng đầu, kéo kéo khóe miệng, thở dài : “Tiểu hữu, đây là cuối cùng chúng gặp .”

Lâm Mặc thì ngẩn mặt .

“Ông…”

Thanh Phong đạo trưởng mỉm rạng rỡ, đặt bát xuống dậy.

Trên ông rõ ràng một sự tiêu sái khó tả, nhưng như mang theo nỗi ngậm ngùi đối mặt với điều gì đó.

“Ta sắp c.h.ế.t .”

Thanh Phong đạo trưởng lẩm bẩm , ngẩng đầu trời ngoài cửa.

“Sắp c.h.ế.t .”

Nói xong, Thanh Phong đạo trưởng chậm rãi đến cửa.

“Tiểu hữu, thời mạt pháp mấy trăm năm, lẽ mới chỉ là khởi đầu, tương lai ai sẽ , nhưng Đạo môn, chỉ kiên định tin tưởng, mới thực sự trời đất ruồng bỏ.”

“Và ngươi, là duy nhất tu vi, bất kể bằng cách nào, ngươi đều là hy vọng của Đạo môn.”

Thanh Phong đạo trưởng đầu Lâm Mặc, mỉm gật đầu.

“Hãy ở Yến Bắc thật , hoặc cách khác, hãy nhanh chóng trưởng thành một cách mạnh mẽ, đừng… tin tưởng bất kỳ ai!”

Thanh Phong đạo trưởng xong, trực tiếp rời .

Phía .

Lâm Mặc lóe một cái đến cửa, thấy Thanh Phong đạo trưởng lên xe, còn vẫy tay với .

“Ông lão, ông…”

Lâm Mặc khẽ nhíu mày, ngập ngừng chiếc xe đang rời .

Loading...