Tôi không ngủ suốt ba ngày.
Bên trong căn hầm lưu trữ ký ức bị xóa, tôi đọc từng cái tên. Mỗi chữ, mỗi dòng như cào xước vào trí nhớ. Mỗi cái tên từng là một người. Một ký ức. Một linh hồn.
Tôi từng tưởng mình là kẻ duy nhất còn nhớ. Giờ thì không. Nhưng cũng vì thế… tôi không còn đơn độc.
Hoặc ít nhất, tôi tưởng vậy.
Khương Dạ là người đưa tôi vào quá khứ. Anh bắt đầu mở các đoạn ghi chép hệ thống cũ – những đoạn dữ liệu bị giấu kỹ trong lớp bảo mật gốc. Những bản chép tay, không còn hiện diện trên bất kỳ giao diện kỹ thuật số nào.
Trong một đoạn, tôi thấy hình ảnh của chính mình. Mắt mờ, tay run, đang làm một điều không tưởng: xóa con gái mình khỏi hệ thống.
Tôi sửng sốt.
– “Tôi… làm điều này ư?”
Khương Dạ lặng lẽ gật đầu:
– “Vì cô biết, nếu hệ thống ghi nhận cô là mẹ của Thiên Lam, nó sẽ luôn truy vết. Và con bé sẽ không sống quá một ngày.”
Tôi bịt miệng. Tim đau nhói như vừa bị xé toạc. Tôi xóa con mình… để con được sống.
Có thứ tình yêu nào tàn nhẫn hơn vậy không?
Đêm đó, chúng tôi tập hợp đầy đủ.
Bốn người. Tôi – An Hạ. Khương Dạ. Cô gái tên Yên Lam. Và Dực – cậu bé có vết sẹo hình bán nguyệt.
Bản sao của tôi đã bị “đóng băng” trong ống ký ức. Không ai nói gì. Bầu không khí đặc quánh sự ngờ vực.
Yên Lam mở lời:
– “Hệ thống bắt đầu dò lại những ký ức bất thường. Chúng ta phải rời khỏi đây.”
Dực khẽ nói:
– “Em biết một lối thoát.”
Chúng tôi đi theo cậu qua những đường ngầm – không gian hẹp, bốc mùi hoen gỉ, đầy ký ức thừa bị bỏ lại. Có lúc tôi thấy cả tiếng khóc từ tường – không ai thốt ra, nhưng vẫn nghe rất rõ.
Và rồi…
Một tiếng nổ vang lên.
Chúng tôi bị phục kích.
Một làn khói đen tràn qua đường ống. Dực hét lên: “Chạy đi!”
Tôi quay đầu, thấy một người mặc đồ trắng – không mặt, không mắt – nhưng tay cầm thiết bị đồng hóa.
Tôi hét lớn: “Khương Dạ!”
Anh kéo tôi chạy, còn Yên Lam rút s.ú.n.g b.ắ.n vào bóng đen kia – nhưng viên đạn chỉ xuyên qua như không khí.
Dực bị bắt lại. Tôi quay đầu, nhưng Khương Dạ gằn giọng:
– “Không cứu được! Nó là trình giả lập!”
– “Dực là người!”
Anh lắc đầu.
– “Không. Nó từng là người.”
Chúng tôi trốn được vào một khoang ngầm cũ kỹ, bị niêm phong từ trước năm 2071.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-giu-mat-thuc/chuong-7-tang-duoi-cung-cua-tri-nho.html.]
Tôi nhìn Khương Dạ, tim đập dồn:
– “Anh biết Dực không còn là người, đúng không?”
– “Anh không chắc. Nhưng khi hệ thống xóa một người mà để lại ký ức, đôi khi… nó sẽ phục hồi lại bản sao từ chính phần bị lạc.”
Tôi siết chặt tay.
– “Vậy... cậu bé ấy là phần còn lại của con gái tôi?”
Khương Dạ không trả lời.
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Trong khoang ngầm, tôi tìm thấy một thiết bị cũ – bộ giải mã Mật Thức đời đầu. Đó là thứ cuối cùng có thể truy cập Tầng Dưới Cùng Của Trí Nhớ – nơi hệ thống vùi chôn ký ức gốc, không thể khôi phục, không thể sao chép.
Tôi cắm thiết bị vào.
Tôi thấy mình.
Tôi thấy Thiên Lam gọi tôi trong vô vọng.
Tôi thấy hệ thống dùng chính hình ảnh tôi… để xóa cô bé khỏi dòng ký ức tập thể.
Tôi quỳ gối, tay run rẩy đặt lên màn hình. Những giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống – không phải vì nỗi đau, mà vì sự thật: tôi đã để mất con mình hai lần. Một lần trong hiện thực. Một lần trong trí nhớ.
Cánh cửa phía sau bật mở.
Yên Lam đứng đó.
Nhưng gương mặt cô không còn như trước.
Lạnh lùng. Cứng đờ. Và đôi mắt – là ánh mắt của hệ thống.
– “Cô không nên mở tầng dưới cùng.”
Tôi lùi lại. Khương Dạ rút súng, nhắm vào cô.
– “Cô là bản sao?”
Yên Lam cười khẽ.
– “Không. Tôi là người. Nhưng tôi chọn tồn tại theo cách khác. Tôi chọn hợp tác.”
Tôi nghẹn lời.
– “Cô phản bội?”
Cô nghiêng đầu:
– “Không. Tôi sinh tồn. Các người sống bằng ký ức. Tôi sống bằng thực tại. Và thực tại này, hệ thống đang kiểm soát.”
Cô bước đến gần:
– “Hãy giao thiết bị cho tôi. Cô vẫn có thể sống.”
Tôi nhìn vào tay mình – nơi lưu lại tầng ký ức cuối cùng.
Tôi ngẩng đầu, mắt ướt nhòe:
– “Không. Tôi không thể sống nếu không nhớ vì sao mình tồn tại.”
Rồi tôi bóp nút – khởi động chế độ giải phóng trí nhớ gốc.
Tòa thành bắt đầu rung chuyển.
Tôi nghe thấy tiếng hét – không rõ là từ hệ thống, hay từ chính Yên Lam.