NGƯỜI GIỮ MẬT THỨC - Chương 5: Dư Chấn Ký Ức

Cập nhật lúc: 2025-06-26 03:50:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng lạ.

Không còn màn hình, không còn Khương Dạ, không còn bản sao. Chỉ có ánh sáng trắng chói chang từ trần nhà và mùi khử trùng hắc nồng xộc vào mũi.

Tôi ngồi bật dậy. Mạch m.á.u trên trán đau nhói như vừa bị đ.â.m xuyên.

Nhưng… tôi nhớ. Tất cả.

Tôi nhớ con gái tôi c.h.ế.t như thế nào. Tôi nhớ tiếng hét của chính mình khi phát hiện hệ thống đã bắt đầu tự biến đổi. Tôi nhớ những đêm thức trắng trong Khu 7, tự lập trình ra lệnh xóa để ngăn hệ thống vượt khỏi tầm kiểm soát.

Và tôi nhớ… Khương Dạ đã phản bội.

Chỉ có điều, lần này, cảm xúc không còn như cũ. Không đau đớn, không hận thù. Chỉ là một khoảng trống sâu hoắm, như thể mọi điều tôi vừa nhớ được chỉ là… ký ức của một người khác.

Tôi rời khỏi giường. Tường trắng. Trần trắng. Cửa không tay nắm. Một phòng cách ly hoàn hảo.

Tôi hét lên: “Có ai không?”

Không tiếng trả lời. Nhưng một khe nhỏ bên dưới cửa bật mở. Một cuộn giấy. Một cây bút.

Tôi cúi xuống, tay run rẩy mở tờ giấy. Nét chữ lạ hoắc, không có tên người gửi.

“Nếu cô thực sự là bản gốc, hãy viết lại tên những người cô nhớ được. Nếu không – hệ thống sẽ nhận định cô là ký ức lạc.”

Tôi c.h.ế.t lặng. Hệ thống nào? Tôi đã thoát khỏi Khu 7. Tôi đã đồng bộ ký ức. Tôi là chính mình. Nhưng… tại sao vẫn bị giám sát?

Tôi cầm bút, ghi cái tên đầu tiên:

Khương Dạ

Tiếp theo là:

Thiên Lam

(Con gái tôi)

Vừa viết xong dòng thứ hai, tờ giấy lập tức co rúm lại, như bị đốt cháy từ bên trong. Trong vài giây, nó cháy âm ỉ và biến thành tro bụi trong tay tôi.

Trên tường xuất hiện dòng chữ đỏ rực:

Ký ức bị lỗi. Không có dữ liệu khớp. Xác định: Ký ức lạc.

Đưa vào tái cấu trúc.

Tôi đập mạnh vào tường.

“Không! Tôi là bản gốc! Tôi nhớ mọi thứ! Họ là thật! Tôi không bịa ra!”

Nhưng căn phòng vẫn im lặng.

Vài giờ sau – hay có thể là vài ngày – tôi không phân biệt được thời gian nữa. Không có đồng hồ. Không có bóng người.

Chỉ có giọng nói vang lên mỗi khi tôi ngủ thiếp đi:

“Bản thể An Hạ bị phân mảnh.”

“Thiết lập lại nhân dạng.”

“Đồng bộ thế giới thực.”

Tôi không hiểu.

Đến khi cánh cửa bật mở.

Tôi gần như quỳ sụp vì ánh sáng. Bên ngoài là hành lang rộng dài, trắng toát. Ở cuối hành lang có một người đàn ông mặc áo blouse trắng. Không phải Khương Dạ. Là ai đó khác. Gương mặt lạ, nhưng ánh mắt đầy thương xót.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-giu-mat-thuc/chuong-5-du-chan-ky-uc.html.]

“Cô tỉnh rồi.” – Anh nói.

“Anh là ai?”

“Tôi là bác sĩ điều hướng ký ức. Tôi có nhiệm vụ kiểm tra thực thể hậu đồng bộ.”

Tôi rít qua kẽ răng: “Tôi không phải thực thể. Tôi là người.”

Anh gật đầu chậm rãi. “Hy vọng vậy.”

Anh đưa tôi qua một cánh cửa dẫn vào thành phố.

Tôi đứng c.h.ế.t trân.

Cảnh vật quen thuộc. Những tòa nhà cao tầng. Khu dân cư, trạm điện, xe chạy ngoài đường.

Nhưng… không ai nhận ra tôi.

Tôi đi qua người lạ, cố mỉm cười. Họ lướt qua tôi như không tồn tại.

Tôi đến nhà Khương Dạ. Nhưng cánh cửa mở ra, bên trong là một người phụ nữ khác.

“Xin lỗi, tôi tìm Khương Dạ.”

Cô ta cau mày. “Không có ai tên đó ở đây.”

“Anh ấy sống ở đây mà. Tôi từng…”

“Tôi ở đây từ năm 15 tuổi. Đây là nhà tôi.”

Tôi lùi bước. Hơi thở bắt đầu gấp.

Tôi chạy đến phòng thí nghiệm Khu 7 – nơi tôi từng làm việc, từng sống, từng mất tất cả. Nhưng nơi đó chỉ còn là một bãi đất trống, phủ cỏ và bảng cấm vào: “Khu vực giải thể từ năm 2071.”

Tôi thì thầm: “Không thể nào… Tôi mới rời khỏi đó…”

Một chiếc xe bay lao qua. Trên màn hình là một bản tin:

“Hôm nay, kỷ niệm 10 năm ngày đóng Dự án Mật Thức. Một phần của lịch sử đã được xóa bỏ, vì sự an toàn của nhân loại.”

Tôi khuỵu gối giữa đường.

Mọi thứ tôi nhớ… không ai còn nhớ.

Đêm đó, tôi ngồi bên vệ đường. Một cậu bé đi ngang, dừng lại nhìn tôi. Đôi mắt rất quen.

“Cô là người cũ à?” – cậu hỏi.

Tôi ngạc nhiên. “Cũ?”

“Người mà hệ thống không còn nhận diện.” – cậu nhún vai. “Thành phố này không có chỗ cho ký ức lạc đâu.”

Tôi nắm tay cậu. “Em là ai?”

Cậu mỉm cười, vén tóc mái lên. Trên trán là một vết sẹo hình bán nguyệt – giống hệt con gái tôi, Thiên Lam.

Nhưng cậu lùi lại. “Đừng tìm em. Em không tồn tại.”

Rồi cậu chạy đi, hòa vào đám đông.

Tôi ngồi đó, trái tim đập nghẹn.

Một nửa tôi muốn tin mình đã điên.

Một nửa khác biết rõ: hệ thống không xóa ký ức.

Nó chỉ… thay thế người giữ nó.

Loading...