Vật vã cả buổi trời mà vẫn đẻ , cuối cùng kiệt sức, chuyển sang mổ. Mẹ thấy thì suýt ngất đến nơi.
"Không con bảo sang đây du học , giờ lòi cả đứa con thế ..."
"Mẹ ơi, con đau."
"Được , con đừng gì nữa, giữ sức . Bố ở ngoài đợi con."
Tôi cũng chẳng ca ph ẫu th uật kéo dài bao lâu. Khi tỉnh thì trời tối mịt . Lúc mở mắt , đang ôm đứa bé, còn bố thì mặt mày cau khi thấy , nhưng liếc sang cháu ngoại thì tươi rói hẳn lên.
"Cháu ngoại trắng trẻo bụ bẫm, đáng yêu quá!" Mẹ ôm đứa bé gần cho ngắm.
"Nhìn là con cháu nhà họ Tô , trán cao thế , chắc chắn thông minh!" Bố cũng tít cả mắt.
Tôi cục bột nhỏ xíu nhăn nhúm , chẳng thấy điểm nào đáng yêu cả. Chủ yếu là khi hết thu ốc tê, đau điếng , chẳng còn sức mà quan tâm đến chuyện gì nữa.
Tôi cứ tưởng sinh con là chuyện đơn giản lắm, đẻ xong nó sẽ tự chạy, chạy vài ngày sẽ tự ngủ, ăn, tự học, chẳng cần lo gì.
Ai ngờ, chuyện ngược . Cho b.ú thì mút đến tím cả đầu vú. Cứ hai tiếng nó ọ ọ ẹ ẹ đòi ăn, ăn xong ị, ị xong ...
Cứ thế lặp lặp đến phát ngán, thức trắng đêm. Đây thiên thần, đây đúng là con quỷ con mà!
Ở cữ ba ngày trong viện, thấy stress lắm . Suốt thời gian đó, Tạ Nhiên gọi điện đều , nhắn tin cũng trả lời. Đến ba giờ sáng, thằng nhóc ré lên , cố gắng dỗ dành gần nửa tiếng mà nó vẫn chịu nín, suy sụp thật .
Trong lúc bảo mẫu dỗ bé, tranh thủ nhà vệ sinh, phịch xuống bồn cầu như điên.
Tôi vô dụng thật!
Tôi chẳng làm nổi một !
Đáng lẽ nên bốc đồng sinh con.
Nếu con còn nữa, sẽ nhảy lầu.
Nghĩ đến việc cả đời chăm sóc con chu đáo, tuyệt vọng quá.
Tôi lôi điện thoại , của Tạ Nhiên trong danh bạ, chỉ c hửi một trận.
lúc đó, điện thoại reo.
Tạ Nhiên gọi.
Mắt còn ướt nhòe, bắt máy.
"Tô Minh Nguyệt." Giọng khàn khàn.
Nghe như đang say xỉn.
Thấy , đầu bù tóc rối chăm con, còn thì ăn chơi sa đọa, đúng là tự chuốc khổ.
"Nói." Tôi cố nén cơn giận.
"Nó ở cạnh em ?"
Tôi: ủa?
Lại giở trò gì nữa đây?
List truyện hay https://www.otruyen.vn/user/15
"Không liên quan đến , bọn ly hôn ." Tôi nhắc nhở.
"Anh ký đơn!" Anh gắt lên, "Em nghĩ sống nếu thiếu em chắc?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-chong-quoc-dan/chuong-22.html.]
"Vô nghĩa ."
Anh im lặng một hồi, tưởng cúp máy luôn chứ.
Ai dè nghẹn ngào: "Đừng ly hôn ?"
"Em gì cũng mu a cho, ? Nhà, túi xách, m ua hết, đừng ly hôn."
"Em cả trăm , cũng ký ."
Anh lảm nhảm một tràng dài.
Tôi sốc thật sự.
Anh ly hôn?
Không lúc nào cũng "song tu" với bạch nguyệt quang , giờ bám lấy là ?
Hơn nữa, đang stress nặng, sức mà quan tâm ba cái chuyện tình cảm riêng tư của .
"Nói xong ? Xong em cúp máy."
"Rốt cuộc em gì mới chịu để ý đến ?" Anh say bí tỉ .
Chưa thấy say bao giờ, ngờ dai như đỉa.
"Không em để ý đến , mà là em rảnh." Bảo mẫu giục ba .
Thằng nhóc con đó chỉ mỗi việc với bú.
"Em đang làm cái quái gì , để ý đến ?"
"Hay là..."
"Hay là gọi em là 'chị' thì em mới chịu để ý đến ?"
Tôi hít một sâu, cái gì ?
Tính cách đổi chóng mặt.
Trước đây, bắt gọi "ba" là may, đừng đến chuyện gọi là "chị".
"Tạ Nhiên, bình tĩnh , em thật sự thời gian."
"Chị ơi."
"Chị ơi."
Tôi nổi da gà luôn.
Anh uố ng nh ầm th uốc gì trời?
lúc đó, thằng bé ngoài cửa chịu nổi nữa, "tiểu vũ trụ" bùng nổ, gào inh ỏi.
Đầu dây bên im bặt.
"Em con ?"
Tim hẫng một nhịp.
" , em đang ở cữ. Tạ còn gì nữa ?"
Anh im lặng.