Người Chồng Quốc Dân - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-08-25 12:36:41
Lượt xem: 2,224

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

nước mắt ngừng rơi. Tôi vùi mặt chăn nức nở.

Một lúc , Chu Văn khẽ lay , thì thầm: "Tạ Nhiên đang ở nhà."

"Ở nào cơ?" Tôi ngơ ngác hỏi .

"Dưới nhà đó!" Chu Văn ngó xuống nhà. "Tớ mới thấy, đến từ bao giờ ."

Tôi im lặng, hiểu Tạ Nhiên ý gì.

"Không cho lên ?" Chu Văn hỏi.

"Không. Tớ gặp." Tôi đang bực bội, chẳng bất cứ điều gì.

"Nhỡ đến xin thì ? Tạ Nhiên là ai chứ, chịu hạ xin là chuyện lạ ."

"Muộn ." Tôi bước đến đóng sầm cửa sổ, kéo rèm kín mít. "Tớ ly hôn."

Chu Văn xoa đầu , khuyên nhủ: "Tiề n còn kiếm , định ly hôn thật đấy ?"

"Một thằng đàn ông đáng để tớ "tái sử dụng" hai. Thế giới chỉ một Tạ Nhiên ti ền."

Chu Văn trợn tròn mắt, gì hơn, đành rúc chăn nghĩ kế giúp .

Sau đó , nửa đêm Chu Văn lay dậy bôi thu ốc. Tôi đau đến tỉnh cả ngủ: "Thu ốc ở ?"

List truyện hay https://www.otruyen.vn/user/15

"Tạ... Tạ Nhiên đưa đấy." Cô chỉ túi thuố c to tướng ghế. "Anh còn dặn tớ bôi thu ốc cho ."

"Sao lời ?"

"Tớ... tớ đúng là làm con ở cho hai mà." Chu Văn gì nữa, chỉ cắn răng bôi thu ốc cho .

Tôi và Tạ Nhiên quyết định ly hôn, chỉ là kịp tòa. Chuyện đến tai cả hai bên gia đình.

Tôi cũng chẳng hiểu nổi bận đến nỗi thời gian làm thủ tục ly hôn là ý gì. Thôi kệ . Vì và Chu Văn cùng nộp đơn xin du học ở Mỹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nguoi-chong-quoc-dan/chuong-20.html.]

"Cần gì đàn ông, tập trung phát triển sự nghiệp , thiếu gì theo." Chu Văn chí . Thế là ngày nào cũng vùi đầu ôn thi, điền đơn các kiểu với cô .

Tôi và Tạ Nhiên còn liên lạc gì nữa. Chỉ là dạo gần đây, cứ mệt mỏi, khó chịu.

"Sao nôn ghê , khéo th ai đấy?" Chu Văn buột miệng. Lúc mới sực nhớ, hình như chậm ki nh hai, ba tháng .

Mấy hôm cãi , ly hôn, thêm nữa là kinh nguyệt của vốn đều, nên cũng chẳng để ý.

Tôi chạy hiệu thu ốc m ua que thử th ai. Lúc thấy hai vạch đỏ chót, choáng thật . Toang!

Trằn trọc suy nghĩ cả đêm, quyết định giữ đứa bé.

"Cậu chắc chắn chứ? Sang bên đó học, định chăm con thế nào?"

"Tớ thấy mấy bà đơn khác vẫn nuôi con đấy thôi." Tôi hì hì ôm lấy cô . "Hơn nữa còn mà." Phụ nữ hiện đại, cần gì đàn ông.

Thế là, ốm nghén, lo thủ tục nhập học. Đến ngày nhận giấy báo trúng tuyển, mang hết túi xách hàng hiệu bán tống bán tháo.

"Cậu thấy tiếc ? Mấy món là limited edition đó!"

"Tớ cần tiền học phí, sinh hoạt phí, còn mua sữa cho con nữa. Mấy cái túi ăn ." Tôi lôi máy tính tính toán tiền bán túi, bán vòng cổ, bán nhẫn kim cương. Tổng cộng hơn năm mươi tỏi, lòng phơi phới hẳn lên.

"Cái nhẫn kim cương của tận hơn ba mươi tỏi á? Tạ Nhiên cũng chịu chơi thật đấy."

"Đồ đấu giá đó, tớ còn tưởng mua ở chợ trời nào chứ, đồ cổ ." Biết thế hồi nịnh nọt nhiều hơn, bắt m ua thêm mấy món đồ cổ như cho mới .

Bố chuyện ly hôn thì cằn nhằn mấy ngày vì tội điều, cũng mặc kệ luôn.

Tôi chính thức bước cuộc sống học làm bầu ở xứ .

Tôi cũng thường nhớ đến Tạ Nhiên.

Trong những nôn mật xanh mật vàng. Trong những cảm nhận con đạp. Trong những đêm dài thao thức vì đau nhức khắp . Tôi luôn tự nhủ, giá mà ở đây thì mấy. lẽ chẳng hề đứa bé .

Loading...