Nếu vẫn còn tình cảm với cô , sẽ tặc lưỡi cho qua, cùng lắm thì rút lui.
"Không thích."
List truyện hay https://www.otruyen.vn/user/15
"Mệt ."
Khi "mệt " thấy sự thất vọng trong đáy mắt .
Sau đó kể cho nhiều chuyện thời thơ ấu.
Hầu hết là hỏi, trả lời ít.
"Đừng nhắc đến cô nữa."
"Khó chịu ?"
Anh cụp mắt xuống chằm chằm: "Anh sợ em khó chịu."
"Em thật mà."
"Em chút cảm giác gì ? Không g he n ?" Anh ngạc nhiên .
"Sao gh en?" Tôi hỏi ngược .
Kết quả câu nào chọc trúng ổ kiến lửa, bắt đầu "trở mặt".
"Phải , trong lòng em ngoài tiề n thì còn cái gì nữa."
"Sao lôi ti ền nữa ?"
Tôi thật sự cạn lời.
Không đang chuyện giữa và Lý Thiến ? Tôi còn định an ủi một phen đấy chứ.
Ai dè mũi s ú ng chĩa thẳng .
"Em thích tiề n đến thế ?" Anh hỏi.
"Ai mà chẳng thích ti ền?" Tôi , hỏi ngược .
Mặt căng , trông càng khó coi hơn: "Thế em lấy luôn thằng tỷ phú giàu nhất thế giới , nó còn nhiều ti ền hơn đấy."
"Tạ Nhiên, ... đúng là hết thu ốc chữa." Tôi ngẫm nghĩ một giây: "Em quen ai?"
"Thì là cơ hội." Anh hừ lạnh một tiếng.
"Thôi, nữa." Tôi thật sự hiểu nổi, cứ hễ chuyện với là y như rằng cãi , đành kịp thời "bẻ lái".
“Còn hôn ? Không hôn thì em ngủ đây. là khó chiều.”
“Mơ .”
Anh lạnh lùng đáp.
Tôi á khẩu.
Hai giằng co mấy phút, khó chịu ch ết …
Tôi sang dỗ ngọt:
“Tạ Nhiên, em thấy còn khó chiều hơn cả em trai em, mà chỉ hơn em ba ngày thôi đấy.”
“Ai bé hơn em? Tôi còn chậm hai tuần so với ngày dự sinh nhé.”
Anh chịu thua.
“Thì tính lúc lọt lòng chứ. Từ giờ em gọi là em trai nhé.”
“Em trai?”
Anh tức đến bật , để kịp phản ứng đè xuống, véo má một cái:
“ là thiếu đòn.”
“Anh mới thiếu đòn , em lớn hơn thật mà, gọi chị một tiếng thì ch ết ai?”
“Em dám thêm câu nữa xem?”
Anh trừng mắt.
Tôi khẩy, Tô Minh Nguyệt bao giờ sợ ai dọa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-chong-quoc-dan/chuong-16.html.]
“ Em-trai.”
“Em gì?”
Mắt lập tức tối sầm , giơ hai tay lên đỉnh đầu:
“Em trai… tới hầu hạ chị đây.”
Tôi: …
Hôm tỉnh dậy giữa trưa.
Anh từ sớm .
Đến bữa trưa, cả nhà trêu chọc một trận.
“Bọn trẻ giờ cú đêm, ngày ngủ sấp mặt.”
“Vợ chồng trẻ lâu ngày gặp nó thế.”
…
Ai nấy cũng nháy mắt hiệu, ý bảo 'tụi hết'.
“Tại hôm qua em chơi game khuya quá.”
Tôi lẩm bẩm.
“Thím ơi, game gì thế ạ, cháu chơi ?”
Bảo Bảo ngây thơ hỏi.
“Con còn nhỏ, chơi bời gì.”
Mẹ thằng bé lườm nó một cái.
“Sao ạ?”
“Trẻ con hỏi nhiều làm gì.”
Bữa cơm khiến ăn yên, ăn xong liền ba chân bốn cẳng chạy về phòng.
Ông nội cũng tinh ý bảo về nghỉ, cần hầu hạ ông đánh cờ.
Tôi phịch xuống phòng Tạ Nhiên, bắt đầu suy tư.
Vẫn là nên cuốn gói về nhà thì hơn, ở đây lâu thêm chắc mặt cũng dày thêm mấy tấc mất.
Tôi lôi điện thoại nhắn cho Tạ Nhiên:
“Mai em về, gửi gì về ?”
“Dậy ? Có mệt em?”
“Tạm .”
“Có thấy khó chịu chỗ nào ? Hôm qua em bảo đau bụng, để gọi bác sĩ qua khám?”
“Chắc do em ăn bậy thôi, giờ đỡ .”
“Ừ, em cứ nghỉ , tối về thu xếp.”
“Dạ.”
Cảm nhận sự quan tâm của , lòng chợt thấy ấm áp.
Dù gì thì cuộc hôn nhân cũng chỉ là sắp đặt của hai bên gia đình, nên cũng mong chờ gì nhiều.
lẽ chuyện đang dần đổi theo chiều hướng hơn.
Hay là cũng chút tình cảm với nhỉ?
Nếu thì chu đáo, dịu dàng đến ?
Đằng nào cũng đang rảnh, bỗng dưng tò mò tìm hiểu về tuổi thơ của .
“Em xem mấy đồ hồi bé của ?”
“Xem cái đó làm gì?”
“Em chán.”
“Vậy thì xem , lát nữa nhớ chợp mắt một tí.”