Tạ Nhiên từ đầu đến cuối chỉ khẽ nhếch môi , thề là chẳng lọt tai chữ nào .
Vì hễ động tĩnh gì là y như rằng chằm chằm.
Tôi định gắp miếng rau, nhanh tay dùng nĩa cuộn , để ngay bên cạnh.
Tôi ăn tôm, lẳng lặng bóc vỏ, bỏ bát cho .
Tôi định lau miệng, dúi giấy ăn tay .
Mãi cho đến khi...
"Thảo nào cưới ba tháng mà bụng Minh Nguyệt động tĩnh gì . Chồng thì mấy khi ở nhà, lấy mà động tĩnh ?"
Vẻ mặt Tạ Nhiên cuối cùng cũng chút đổi.
"Chúng cháu mới cưới ba tháng thôi mà, đừng giục." Anh thở dài ngao ngán.
Thế là Bảo Bảo đang ăn cơm ngon lành bỗng dưng phán một câu xanh rờn.
"Mẹ ơi, bảo chỉ hôn má bạn thôi, thế mà lúc nãy con thấy thím với chú ôm còn mút môi nữa cơ."
Tôi suýt sặc cơm.
Hơn chục đôi mắt bàn ăn đồng loạt đổ dồn về phía và Tạ Nhiên.
Bầu khí đột nhiên ngượng chín cả .
Tôi lén liếc Tạ Nhiên thì thấy vẫn tỉnh bơ, còn trừ cho qua chuyện.
Người lớn vội vàng xua: "Con nít gì mà bậy, ăn cơm ."
"Con bậy , thím còn lên đùi chú nữa, chú..." Bảo Bảo kịp dứt lời thì bịt miệng .
Mặt nóng bừng như lửa đốt.
Xong đời!
"Vợ chồng trẻ mà, thông cảm thôi." Mọi tìm cách xoa dịu bầu khí.
Tôi chỉ độn thổ ngay lập tức.
Tôi cúi gằm mặt gắp rau.
Điện thoại bỗng rung lên.
Tạ Nhiên: "Đừng ăn rau thơm."
Tôi: "Ủa?"
Tạ Nhiên: "Anh ngửi mùi đấy."
Tôi: "Liên quan gì đến em?"
Tạ Nhiên: "Tối còn mò phòng thì liệu hồn."
Tôi: "???"
là dở .
Tôi đây thích ăn rau thơm đấy, làm gì nào.
Ai thèm phòng chứ!
List truyện hay https://www.otruyen.vn/user/15
Tôi cố tình gắp một đống rau thơm, kết quả thu luôn cả đĩa.
"Anh..." Tôi trợn mắt.
Không đôi co mặt nhà, đành nín nhịn, giữ nguyên nụ môi.
Ăn tối xong, đương nhiên và Tạ Nhiên ngủ chung phòng.
Anh định phòng khách thì ông nội mắ ng cho một trận lôi cổ về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-chong-quoc-dan/chuong-14.html.]
Thế là hai đứa dấm dúi trong phòng, mặt mày nghệt .
"Anh dám cãi lời ông nội ?" Tôi bực dọc hỏi.
"Thì đấy, ông đáng sợ thế còn gì." Anh nhún vai, vẻ bất lực.
"Thế tối nay ngủ kiểu gì?" Nghĩ đến cái đêm ở khách sạn, giày vò đến...
Thật sự là ám ảnh kinh hoàng.
Tối nay nhất định giữ cho chặt, quyết phí sức vô ích nữa.
"Em ngủ sofa, ngủ giường." Anh cầm đồ ngủ lên, phân công.
"Tại ?"
"Vì đây là phòng của ." Anh chỉ tay quanh phòng, "Hơn nữa cái sofa ngắn tũn, ."
"Anh còn là đàn ông đấy?" Bắt ngủ sofa, còn thì nghiễm nhiên chiếm giường?
Anh nhếch mép, : "Có là đàn ông thì em rõ nhất còn gì."
Tôi: ...
Biến!
Tôi cầm quần áo, hùng hùng hổ hổ phòng tắm.
Tắm xong, ngả lưng xuống sofa thì cảm thấy buồn nôn kinh khủng, vội lao định nhà vệ sinh.
Tạ Nhiên vẫn còn đang tắm.
Kệ , gõ cửa ầm ầm.
"Mở cửa, mở cửa cho em với."
"Sao đấy?"
"Em nôn, mở cửa cho em ."
Tôi ôm miệng, năng chẳng rõ.
"Tô Minh Nguyệt, đang tắm mà, em thể đừng ..."
"Em thèm ngó ngàng gì đến , em thật sự khó chịu lắm ."
"Chắc đấy? Muốn ngay bây giờ ?"
"Chắc chắn!"
Thế là cánh cửa mở .
Tôi lao thẳng đến bồn rửa, nôn thốc nôn tháo.
Kết quả nôn mãi nôn mãi mà ngoài nước bọt thì chẳng gì.
Ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Nhiên đang ngay lưng, chỉ quấn độc một cái khăn tắm, đầu tóc còn sũng bọt, đầy ẩn ý.
"Em dối, em nãy thật sự khó chịu mà."
"Ừ, đó thì ?"
Rõ ràng là tin, mà cũng chẳng giải thích thế nào.
là ma xui quỷ khiến.
"Thôi, cứ tắm ..." Tôi đỏ mặt, vội vàng lủi ngoài, còn ý kéo cửa cho .
Vừa ở cửa mấy giây thì bụng cồn cào, gõ cửa.
Lần thì mở cửa ngay tắp lự.
"Vào ."