Anh đơ , vành tai ửng đỏ.
"Tô Minh Nguyệt, đó là do đây từng..." Anh bực bội. "Rốt cuộc em định chế giễu đến bao giờ?"
Tôi vội vàng đẩy , tạo cách.
"Em chế giễu , em chỉ đang kể sự thật thôi mà."
Nói xong, lẻn về phòng, ai ngờ cũng theo .
Tôi sô pha lướt điện thoại, còn thì tùy tiện cầm một cuốn sách lên .
Hai ai làm phiền ai.
Căn phòng là phòng ở hồi nhỏ. Từ khi đến nhà ông nội, luôn ở trong phòng .
sở thích tò mò chuyện riêng tư của khác, cũng chẳng thích sách nên từng động đồ đạc gì của .
"Anh ngoài sách ?" Tôi cạn lời.
Anh ở đây, lướt điện thoại cũng thấy tự nhiên.
Anh thèm ngẩng đầu, thản nhiên đáp một câu: "Đây là phòng của ."
"Thì là phòng của , nhưng thấy ban ngày ban mặt hai chúng cứ ở lì trong phòng ngoài dễ khác hiểu lầm ?"
Anh đổi một cuốn sách khác tiếp, lúc đồ ở nhà, trông vô cùng nhàn nhã.
Tôi bó tay.
Ngoài cửa thỉnh thoảng vẳng tiếng ông nội và khác, nín thở, dám động đậy, sợ hiểu lầm.
Còn thì , cứ như thể sợ hiểu lầm .
Cuối cùng, đặt sách xuống, ngẩng đầu , đúng nửa phút.
Lại gì.
Thôi bỏ , lười đôi co với , cầm điện thoại lên, quyết định tự ngoài.
Nào ngờ, đến cạnh , chân vướng cái gì đó, cả bổ nhào .
Tạ Nhiên sắc mặt sa sầm, nhăn mặt vì đau.
"Em định biến hiểu lầm thành sự thật đấy ?"
Tôi giật , vội vàng rời khỏi .
"Trượt chân!" Tôi phân bua.
"Trượt chân là gan mà ..." Anh lắc đầu, với tay lấy quyển sách, "Anh mới về, buồn ngủ c.h.ế.t , để lát nữa."
Tôi phát điên mất thôi, trong mắt là bà cô háo sắc ?
Tôi trông giống thế á?
Phải gỡ điểm chứ.
"Người , nam chính ngôn tình ba ngày ba đêm... thì thôi dẹp, khám ."
Vừa dứt lời, vội bỏ , ai ngờ túm tay .
Chưa kịp định thần, gọn trong lòng .
"Đừng giở trò khích tướng, ăn ." Anh cúi xuống, đôi mắt đào hoa chằm chằm.
Gương mặt sát ngay mắt, trong đầu chỉ còn câu : “Đát kỷ cũng chỉ là cái tên!”
List truyện hay https://www.otruyen.vn/user/15
Thế là chẳng hiểu ngẩng đầu lên, chạm môi một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-chong-quoc-dan/chuong-13.html.]
"Thế chiêu thì ?" Tôi , .
Anh đơ mất vài giây, trong mắt bắt đầu nước.
"Em rốt cuộc gì?" Anh nghiêng mặt, né tránh ánh mắt của .
Lạnh nhạt ?
Thôi dẹp .
"Thanh thiên bạch nhật em làm gì chứ?" Tôi lên, định ngoài.
Anh ngước lên , "Tô Minh Nguyệt, em tưởng sức ?... Yên tâm, đối phó với em thì vẫn còn thừa."
"Em tin, em tin sái cổ." Tôi lười đôi co với .
"Em đúng là..." Anh ném phịch quyển sách xuống.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một bóng đen phủ xuống.
Anh hôn .
Đầu óc đình trệ .
Mấy giây , buông , : "Giờ thì , tiếp tục ?"
Tim đập loạn cào cào, thiếu điều nổ tung.
"Không... dám ." Tôi cuống cuồng bỏ chạy.
Chơi dại !
"Khẩu xà tâm phật." Anh giữ , hôn tiếp.
Đầu óc đang như bòng bong thì bỗng thấy tiếng động.
Cửa phòng mở toang.
"Thím nhỏ ơi, siêu nhân thím mua cho Bảo Bảo ạ?" Một nhóc tì lon ton chạy , định nhào lòng .
Thấy và Tạ Nhiên đang hôn , cu tròn xoe mắt , vẻ suy tư lắm.
Là Bảo Bảo, con trai của họ Tạ Nhiên.
Tôi và Tạ Nhiên giật b.ắ.n , vội vàng tách .
"À... Bảo Bảo, cháu xuống phòng khách xem thử xem, chắc là ở ghế sofa đấy." Tôi cố gắng hít thở sâu, nặn vẻ tươi tỉnh.
"Dạ." Bảo Bảo liếc Tạ Nhiên, "Chú ơi, chú với thím đang đ á nh ạ? Chú ăn hi ếp thím đó."
"Không ." Tạ Nhiên dở dở , "Cháu... ngoài chơi ."
"Vâng ạ." Bảo Bảo xị mặt, vẻ mặt khó hiểu, lững thững bước .
Buổi tối ăn cơm, ông nội cằn nhằn Tạ Nhiên quanh năm suốt tháng chẳng thấy mặt mũi .
Tôi cúi gằm mặt, m ắng mà trong lòng hả hê.
"Ông nội, sự nghiệp của đàn ông là quan trọng nhất mà."
"Tạ Nhiên ở ngoài bươn chải kiếm tiền vất vả lắm đấy ạ."
Tôi đỡ lời cho .
Người nhà thể thi khen nức nở.
"Cũng chỉ Minh Nguyệt nhà tính tình , chứ con gái nhà khác ai mà chịu cái nết ."
" đấy, Minh Nguyệt hiểu chuyện, hiếu thảo, ngày nào cũng về ăn cơm với ông bà, như Tạ Nhiên nhà ..."
…