Về làm gì? Anh thèm ngó ngàng gì đến , mà cũng chẳng về, một trong cái biệt thự rộng thênh thang, chán phát điên.
Anh vặn : "Sao em cứ thích sang quấy rầy ông nội thế?"
"Em quấy rầy ông nội, chứ về quấy rầy chắc?" Tôi bật .
Anh im lặng, thở dài một tiếng: "Vậy thôi, cúp máy đây."
Dạo gọi cho ông nội nhiều quá.
Mà cũng lạ, cứ hễ gọi là y như rằng đang đánh cờ với ông nội.
"Mày công tác kiểu gì thế hả?" Ông nội đánh cờ với , chửi qua điện thoại.
"Tháng về một hai , thôi dẹp , đừng về nữa. Cứ ở ngoài đường luôn , tao coi như đứa cháu như mày."
"Mày bận ? Bận cái con khỉ gì? Mày thiếu tiền thiếu não hả?"
"Sao mày ôm tiền của mày mà ế cả đời luôn ?"
…
Ông nội xả cho một tràng trượt phát nào.
Tắt máy, ông nội tủm tỉm .
"Minh Nguyệt, con yên tâm, cái thằng ranh con đó mà dám bắt nạt con, ông nội bẻ giò nó."
Tôi nên với ông, rằng trốn đến đây chính là để tránh mặt Tạ Nhiên ?
Và , hôm , đang đánh cờ với ông nội.
Tôi đánh cờ gì chứ, chỉ là để ông vui thôi.
Thấy ván cờ sắp tong -
"Ông ơi, cháu xin ạ?" Tôi lí nhí hỏi.
Ông nội chặn quân cờ của , cho lấy . "Không , đời làm gì cơ hội làm ."
Tôi thở dài thườn thượt, thấy ông nội cũng lý.
"Tạ Nhiên, về đây?" Tôi trợn tròn mắt, làm vẻ ngạc nhiên.
Ông nội thấy tiếng, đầu .
Chớp lấy thời cơ, nhanh tay đổi quân cờ.
Đến khi ông nội phát hiện giở trò thì một xoay chuyển càn khôn.
"Nó ?" Ông nội thấy ai, hỏi .
"À, chắc tại cháu nhớ quá nên hoa mắt thôi." Tôi lè lưỡi, vẻ tương tư thành bệnh.
"Ông nhớ hình như lúc nãy..." Ông nội đẩy gọng kính lão lên, ngớ bàn cờ: "Lúc nãy ván cờ thế . Quân trắng ở đây, quân đen cũng ở đây. Lẽ nào ông nhớ nhầm?"
"Chắc... chắc tại ông nhớ nhầm thôi ạ."
Tôi trộm.
"Ôi, già , lẩm cẩm thật . Đến lượt con đấy, đánh tiếp ."
"Vâng ạ, ông nội." Tôi vui vẻ đặt một quân cờ trắng xuống.
"Em đây." Một giọng vang lên ngay đầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-chong-quoc-dan/chuong-12.html.]
Tôi giật thót cả tim.
Tạ Nhiên?!
Tôi ngẩng đầu lên thì thấy đang mặc vest, ngay lưng . Xem là từ công ty về, còn kịp quần áo.
Lâu ngày gặp, mà vẻ trai của làm cho tim đập nhanh hơn một nhịp.
"Em đang đánh cờ mà." Tôi giả vờ thản nhiên.
"Không em bảo nhớ lắm ?" Anh cúi mắt, chằm chằm , vẻ mặt khó đoán. "Lại đây."
"Thằng nhóc , về đến nhà bày đặt hống hách, sai bảo vợ thế hả?" Ông nội lòng, trừng mắt lườm Tạ Nhiên.
"Ông nội, ông cũng đây là vợ cháu mà." Tạ Nhiên vênh váo, chẳng sợ ăn đòn, cúi xuống kéo tay định .
"Ông nội ơi, chắc nhớ cháu quá đó mà, lát nữa cháu về chơi cờ với ông nhé." Tôi làm lành, cố xoa dịu bầu khí ngại ngùng.
Nghe , ông nội mỉm hài lòng.
Tạ Nhiên kéo một mạch, đến tận góc vườn mới buông tay .
"Cờ của ông nội mà em cũng dám đổi?"
"Em..." Tôi thấy chột , dám mạnh miệng nữa. "Em đánh cờ . Chẳng là để ông vui thôi ?"
"Hừ." Anh hừ lạnh một tiếng. "Về khoản lấy lòng lớn thì đúng là ai bằng em."
"Không còn chuyện gì thì em đây." Tôi cũng chẳng thèm bằng ánh mắt thiện cảm.
lúc định bước thì tay nắm lấy.
"Lại đây." Anh kéo sát , ghé sát tai khẽ: "Không em bảo nhớ , làm ông nội gọi về ? Nếu để em chiếm chút tiện nghi thì thật lẽ."
"Ban ngày ban mặt, định làm gì?" Tôi vùng vẫy lùi .
Anh tiến tới, dồn gốc cây hoa hồng.
Gai hoa đ.â.m lưng rát buốt, còn đường lui.
"Vậy hỏi em làm gì đây?" Anh vòng tay ôm ngang eo , che chắn lưng để gai làm thương, đểu.
"Em làm gì hết." Tôi từ chối, trong lòng nuốt nước bọt ừng ực.
List truyện hay https://www.otruyen.vn/user/15
Khoảng cách gần thế , tim đập thình thịch.
"Đêm đó, lúc em 'b ắ t n ạ t' , em lạnh nhạt thế ." Anh khẽ.
"Anh!" Tôi cạn lời, căng thẳng đến mức nên lời. "Có !"
Tôi cố đẩy .
Anh mặc kệ chú Vương đang tưới cây ngang qua, chỉ nghiêng che mặt .
"Về đấy !" Chú Vương chào .
"Vâng, chú Vương. Chú đang tưới cây ?" Anh đáp lời tự nhiên.
"Vậy chú nhé."
"Vâng."
Tôi thấy ánh mắt chú Vương mà chỉ độn thổ, còn Tạ Nhiên thì vẫn mặt dày ôm chặt lấy .
"Sợ gì chứ? Chẳng ngày nào em cũng khoe ân ái ? Cho em cơ hội sợ ?" Anh đầy vẻ trêu tức.
"Em sợ gì chứ." Tôi chịu thua. "Em như ai , cả đêm cứ hỏi thế hại cho sức khỏe ."