Người Chồng Quốc Dân - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-08-25 12:36:32
Lượt xem: 2,955

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh buông một câu lạnh tanh: "Tôi về . Tháng tới về , cứ tự nhiên ôn kỷ niệm với ."

Dứt lời, bước thẳng.

Xem hiểu lầm .

Trong lòng sốt ruột, ngoài mặt vẫn lạnh tanh, bảo Tiêu Dịch.

"Buông!"

"Không buông."

Thấy Tạ Nhiên sắp khuất, mặc kệ tất cả, đạp Tiêu Dịch văng đuổi theo.

Anh sải bước nhanh, đuổi kịp thì thang máy xuống hầm xe .

Tôi cuống cuồng bấm thang máy bên cạnh, đúng là ghét của nào trời trao của nấy. Vào thang máy , nó bò lên từng tầng một, đó mới từ từ xuống. Mỗi tầng .

Đến khi xuống hầm xe thì mất toi mười phút.

Tôi bực bội móc điện thoại gọi cho .

Không bắt máy.

Quả nhiên giận thật .

Gọi mãi, định tắt thì loáng thoáng tiếng chuông điện thoại vọng từ hầm.

Lần theo tiếng chuông, thấy xe của Tạ Nhiên.

Anh bật đèn, thu lu một ở ghế , trông vẻ ủ dột.

Khi thấy , cũng ngước lên, thấy .

Tôi rối bời, vội vàng chạy tới.

"Đợi em ?" Tôi kéo cửa xe, chui .

Anh gì, thậm chí còn nhích sang phía bên , mặt hẳn ngoài cửa sổ, lơ luôn.

Tài xế lái xe, từ từ lăn bánh về nhà.

Suốt đường, cũng tảng lờ.

"Sao về sớm thế? Hết việc ?"

Anh im thin thít.

"Chắc mệt lắm hả? Về em đ.ấ.m lưng cho nhé?"

Vẫn hé răng.

, bảo gọi điện chuyện , chuyện gì thế?"

Anh vẫn im như thóc.

"Tạ Nhiên, em lạnh." Tôi nhõng nhẽo.

Anh thèm , chỉ kéo cửa kính bên lên một chút.

"Tạ Nhiên, cho em mượn áo khoác ." Tôi khẽ lay vạt áo .

Cuối cùng, cũng nghiến răng nhả hai tiếng: "Nằm mơ."

"Em sẽ cảm." Tôi ấm ức .

Anh hết kiên nhẫn, quát tài xế: "Tăng nhiệt độ điều hòa lên."

Xí, đồ m.á.u lạnh.

Suốt đường dài cứ thế, cũng hết dỗ dành.

Về đến nhà, tự giác thẳng về phòng. Tôi định theo thì phắt , quát: "Ra ngoài!"

"Chúng là vợ chồng mà." Tôi cãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-chong-quoc-dan/chuong-11.html.]

Anh vặn : "Lúc nãy ôm ấp tình cũ, nhớ là vợ chồng?"

"Anh thông minh thế, đó là hiểu lầm ?" Tôi cạn lời.

Tạ Nhiên ngốc đến thế chứ?

"Hiểu lầm?" Anh ném thẳng áo khoác xuống sàn, gằn giọng: "Hắn bảo yêu em, bảo em ly dị để với , điếc ."

"Hắn ôm em, em đẩy , mà em bảo là hiểu lầm?"

"Hay là, đợi cởi đồ em , em mới chịu bảo với là hiểu lầm?"

Anh nổi điên thật , đẩy mạnh tường, túm chặt hai tay giơ lên qua đầu, cúi xuống hôn ngấu nghiến.

Hôn quá mạnh bạo, nghẹt thở.

Anh phát điên !

Tôi sức đẩy, nhưng tài nào thoát ...

Cuối cùng, cắn . Chắc vì đau, mới chịu buông .

"Thế còn với Lý Thiến?" Tôi nhạt hỏi.

List truyện hay https://www.otruyen.vn/user/15

"Nếu cô bảo ly dị em, sẽ làm gì?"

Anh khựng một giây, bỗng chốc ỉu xìu: "Cô khác."

"Ồ? Khác chỗ nào?"

"Tôi từng hẹn hò với cô !"

"Là , cơ hội?"

"... "Anh im bặt, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt lấy .

Mãi , mới buông , : "Em đừng quá đáng ? Cưới là em đòi cưới, ngủ cũng là em."

Ò, Anh còn vẻ nạn nhân?

Cút xéo, đồ tra nam!

"Chị đây giờ hứng thú ngủ nữa." Tôi quăng một câu lưng về phòng.

—-

Tôi và Tạ Nhiên lâm chiến tranh lạnh triền miên.

Ai ngủ phòng nấy, nước sông đụng nước giếng.

Không hiểu , , vẫn sống nhăn .

từ vụ , cứ thấy ngứa mắt khi ở chung một gian với .

Thế là viện cớ về thăm ông nội , ở lì bên nhà ông luôn.

Chẳng vì cãi với , tức ách trong lòng, dạo chẳng buồn ăn uống gì, n.g.ự.c cũng cứ tức tức.

Anh công tác cả tháng, chúng bặt vô âm tín, điện thoại cũng chỉ một hai cuộc.

Hôm nọ, gọi điện cho ông nội, đang ngay cạnh. Ông nội vui vẻ bảo chuyện với vài câu.

Thật ngại c.h.ế.t .

"Trốn sang chỗ ông cụ ?" Cả tháng gặp, giọng xa lạ hẳn.

"Ừ."

"Tuần ... về."

"Ờ."

"Em về nhà ?" Anh hỏi .

"Em ông nội buồn lắm, ông giờ sống thiếu em ." Tôi kiếm cớ lảng tránh.

Loading...