Thẩm Khoát  Cao Tử Lâm, cầm lấy máy tính xách tay.
Cao Tử Lâm mím môi, trong  thời gian    gì, cô cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.
Thẩm Khoát xem xong, lông mày  nhíu ,   Cao Tử Lâm: “Đây là ý tưởng của ai?”
Cao Tử Lâm  ngờ    thấu vấn đề  ngay lập tức,
cô vô thức siết chặt lòng bàn tay, lắp bắp : “Anh đừng quan tâm những chuyện , chỉ cần   thể vẽ giúp  là .”
Thẩm Khoát   gì.
Cao Tử Lâm  bổ sung: “Anh giúp   ,   bất kể  đưa  yêu cầu gì  cũng sẽ đồng ý với .”
Ánh mắt Thẩm Khoát sâu thẳm,  đặt máy tính xuống,  thẳng: “Đây là ý tưởng của Thời Nhiễm  ?”
Tim Cao Tử Lâm đập mạnh một cái, cô  ngờ ánh mắt của Thẩm Khoát  sắc bén đến , chỉ một cái   nhận  nguồn gốc của ý tưởng thiết kế. Cô lập tức cúi đầu,    lời nào.
Thẩm Khoát  thấu tâm tư của Cao Tử Lâm: “Muốn  tại    rõ ràng như  ?”
Không đợi Cao Tử Lâm mở lời,  tiếp tục : “Dù   cũng  làm đối thủ của Thời Nhiễm vài ,  vẫn hiểu phong cách của cô .”
Cao Tử Lâm  ngẩng đầu, nhưng  thể rõ ràng cảm nhận  Thẩm Khoát đang  .
Môi cô mím chặt hơn,   gì đó nhưng cổ họng như  nghẹn ,  phát   một âm thanh nào.
Một lúc  Thẩm Khoát mới lên tiếng.
“Cô nghĩ kỹ , xác định vẫn   giúp cô ?” Thẩm Khoát hỏi cô: “Tôi nhớ  đây quan hệ của cô và Thời Nhiễm cũng khá   , nếu cô thật sự làm như , e rằng hai  sẽ  thể làm bạn  nữa.”
Mặc dù Cao Tử Lâm  chuẩn  tâm lý từ lâu, nhưng khi    như , tim cô vẫn khẽ run lên.
Cô làm   ,   lợi dụng sự tin tưởng của Thời Nhiễm, đợi đến khi cô  phát hiện  thì  thứ sẽ  thể    nữa.
Cao Tử Lâm đau khổ giằng xé, cô  Thẩm Khoát, giọng  đầy bất lực và phiền muộn: “Tôi   còn lựa chọn nào khác.”
Thẩm Khoát  chằm chằm cô: “Cô   tại  lúc đó   tỏ tình với cô ?”
Cao Tử Lâm   tại  lúc    nhắc đến chuyện cũ , cô lắc đầu.
Thẩm Khoát tiếp tục : “Ngoài việc thích cô , phần lớn là  ngưỡng mộ thiết kế của cô.”
Cao Tử Lâm siết chặt vạt áo, khóe mắt  đỏ hoe.
Thẩm Khoát nhẹ giọng : “Trong thiết kế của cô,  thấy  nhiều ý tưởng bay bổng, cô  ý tưởng, chỉ là thiếu kinh nghiệm và cơ hội. Tôi nghĩ  một thời gian rèn luyện nữa, sẽ  một ngày tên tuổi của cô sẽ tỏa sáng trong ngành. …”
Anh liếc  màn hình máy tính,  chuyển đề tài: “Tóm ,    cô làm  chuyện . Thế giới nội tâm của một nhà thiết kế sẽ trực tiếp phản ánh lên tác phẩm. Hành vi  , dù cuối cùng  đạt  kết quả cô mong   , chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp thiết kế tương lai của cô. Nếu cô  thiếu tiền,   thể cho cô vay .”
Nghe lời Thẩm Khoát , Cao Tử Lâm chỉ cảm thấy mặt  nóng ran.
Cô  dám   mắt , sợ sẽ  thấy bản  đáng khinh trong mắt .
Đau khổ, giằng xé, bi thương, những cảm xúc tiêu cực  gần như nhấn chìm  bộ con  cô.
 cô   còn đường  .
Cao Tử Lâm cất máy tính: “Nếu    giúp,  thì thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-chong-moi-cuoi-la-sep-cua-toi-thoi-nhiem-thinh-gia-hoa/chuong-822-tai-sao-tat-ca-moi-nguoi-deu-ep-co.html.]
Nói xong, cô ôm máy tính, chạy trốn khỏi phòng riêng như bay.
Thẩm Khoát  bóng lưng gầy gò của cô,  khỏi cảm thấy lòng  nghẹn .
Cao Tử Lâm chạy một mạch  khỏi câu lạc bộ,  ở cửa thở hổn hển một   mới tiếp tục bước .
Trên đường , tâm trạng cô  hỗn loạn, nhưng đầu óc  tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Cô suy nghĩ một lúc,  gọi điện cho Bối Chỉ San.
Giọng  của Bối Chỉ San ở đầu dây bên  tràn đầy ý : “Chuyện  nhờ cô làm  xong hết ?”
Thái độ xem kịch của cô  khiến Cao Tử Lâm vô cùng khó chịu, cô khẽ cắn môi,  thẳng: “Chưa,  gọi điện là   với cô,    làm nữa, dù   đạo nhái ý tưởng của Thời Nhiễm,”Tôi dựa 
năng lực của  cũng  cơ hội thắng  Thời Nhiễm."
"Năng lực của cô?" Bối Chỉ San như  thấy chuyện , vô
tình  khẩy, "Cô  năng lực gì? Cô Cao, cô   quá
tự tin  ?"
Bối Chỉ San  hề bận tâm lời  của   làm tổn thương lòng tự
trọng của Cao Tử Lâm  , "Với chút năng lực của cô mà  dùng thủ đoạn đặc biệt còn  thắng
Thời Nhiễm,  thấy cô đang  mơ!"
Nghe những lời lẽ cay nghiệt của cô , sắc mặt Cao Tử Lâm xám
xịt, nửa ngày   nên lời.
Bối Chỉ San  chút nể nang : "Cuộc điện thoại   coi như  nhận,
cô nghĩ gì  cũng  quan tâm,  chỉ cần một kết quả. Tôi cho
cô ba ngày. Nếu ba ngày    thấy bản vẽ  chỉnh thì tay
 trai cô sẽ  giữ  . Cô tự liệu mà làm ."
Cao Tử Lâm   gì đó nhưng điện thoại chỉ còn tiếng bận.
Toàn  cô như  rút hết sức lực, hai chân mềm nhũn, trực tiếp
quỳ xuống đất, tay cầm điện thoại buông thõng một cách vô hồn.
Trên đường xe cộ tấp nập,  qua  đông đúc, nhưng   nơi nào là chỗ
dựa của cô.
Cô nắm chặt hai nắm đấm,   run rẩy  ngừng, nước mắt lập tức trào
.
Tại    đều ép cô?
Thẩm Khoát đuổi theo,  thấy cảnh tượng , mắt  lóe lên.