"Các bỏ cái gì? Chẳng bỏ cái gì cả? À, đúng, thể là chẳng bỏ cái gì, là bỏ một cái rắm!"
"Cho các ở phòng nhỏ phía bắc là quá rẻ !"
Mẹ chồng mỉa mai đến đỏ bừng mặt tía tai, nhưng bà phục, kêu lên: "Đó là bố cô tiền! Hai vợ chồng đều công việc mà chỉ cô là con gái, tiền cho cô thì cho ai?"
Tôi lạnh : "Các cũng chỉ một mụn con trai đấy thôi, thấy các hỗ trợ đồng nào , Tết nhất cho con nít phong bì cũng chỉ cho một trăm tệ, còn chuyện gì là tìm con trai các than nghèo kể khổ đòi đủ thứ tiền."
Bố chồng bình thường cứ nghĩ đủ cách để đòi tiền chồng , hôm nay đòi đổi xe ba bánh, ngày mai đòi mua phân bón, ngày thôn đóng tiền hợp tác y tế.
Tuy tức tối, nhưng rốt cuộc cũng gì.
Chỉ là dừng các khoản hỗ trợ mà bố cho chúng .
Mẹ ban đầu còn hiểu, bảo "cho tiền thì cứ cầm lấy , với bố con cũng tiêu hết ."
làm thể gián tiếp dùng tiền của bố để nuôi bố chồng chứ?
Bị như , chồng mất mặt.
Dưới sự dỗ dành và khuyên nhủ của chồng , cuối cùng bà cũng chịu phòng nhỏ phía bắc ở.
Tôi bên cạnh lạnh, cái phòng nhỏ cũng các làm hỏng bét.
Mục tiêu của là đuổi các phòng nhỏ phía bắc, mà là đuổi các khỏi nhà !
Nếu chồng còn thể sáng suốt , còn thể cứu vãn, thì cuộc sống sẽ cố mà chịu đựng.
Nếu chồng sáng suốt thì hết thuốc chữa, thì tạm biệt, ai về nhà nấy, ai tìm nấy mà nương tựa.
Ly hôn!
Bữa cơm tối hôm đó, đúng là một tu la tràng.
Giờ trong nhà tổng cộng bảy sống chung.
Chồng làm qua loa hai món, một mặn một chay, một đĩa sườn lớn và một bát khoai tây xào.
Mẹ chồng gắp thức ăn chỉ chọn sườn trong đĩa.
Thậm chí một miếng sườn con gái định đưa tay lấy, bà nhanh tay dùng đũa gắp lấy, cho miệng .
Y như ma đói đầu thai.
Mấy xem từng thấy bà nội nào giành ăn với con nít thế ?
Tôi còn kịp mở miệng, bật dậy, gắp mấy miếng sườn bát con gái, gắp mấy miếng bát .
Mặt bà , miệng : “Bà thông gia, bà giành ăn với trẻ con chứ?”
Mẹ chồng ngượng nghịu : “Đương nhiên, làm mà chuyện đó? Tôi sợ nó ăn nhiều bội thực.”
Mẹ : “Nó còn ăn mấy miếng thì mà bội thực? Ngược , chúng già tiêu hóa kém, ăn nhiều quá coi chừng tiêu .”
Mẹ chồng cho xuống nước , lẩm bẩm: “Tụi nhỏ còn nhiều cơ hội ăn uống, còn chúng tuổi cao, ăn bữa nào bữa đó.”
Mẹ : “Nói là , chẳng lẽ mấy chục năm chúng những lớn tuổi đều ăn khí mà lớn lên ? Hơn nữa, cái gì mà ăn bữa nào bữa đó? Xui xẻo!”
Mẹ chồng tức đến lời nào.
Đợi chồng vệ sinh xong trở về,
Đừng sườn, đến khoai tây xào cũng còn.
Trên bàn chỉ còn nước canh.
Mặt chồng xanh lè, nhưng rốt cuộc cũng gì.
Anh mở một gói dưa muối, ăn qua loa mấy miếng với bánh bao.
Tôi mặc kệ, nhất là cho c.h.ế.t đói luôn .
Thương đàn ông là khởi đầu của bất hạnh.
Anh cứ nhất định đón bố đến thì cứ tự chịu đựng hậu quả .
Sau bữa ăn, chồng kéo chồng phòng nhỏ phía bắc, giọng bà đè thấp đến mấy thì vẫn loáng thoáng mấy câu như “vợ mày cố tình đấy”,
“Bố nó đến đây là để gây rối”, “Họ sẽ ở đây bao lâu?”, “Nhanh chóng tìm cách đuổi họ ”... và vân vân.
Chồng : “Mẹ, ít thôi, vài ngày nữa lẽ họ sẽ !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ngoi-nha-vui-ve/chuong-3.html.]
Trong lòng lạnh, vài ngày ư?
Sao thể!
Trước khi bố đến xin nghỉ dài ngày , đánh một trận trường kỳ mà.
Tối đó, chồng ôm chăn định lên giường ngủ, một cước đá xuống giường.
“Vợ ơi, em làm gì ? Em cho lên giường thì ngủ ở ?”
Tôi chỉ ngoài: “Ra sofa phòng khách mà ngủ.”
Chồng tức giận : “Đừng làm loạn.”
Tôi : “Tôi làm loạn, con gái ban đêm ngủ lăn qua lăn , cái giường thể ngủ ba ?”
“Hơn nữa, chẳng ngủ ở cũng như ?”
“Anh sofa thì sofa, thì trải chiếu ngủ đất, tùy .”
Chồng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lủi thủi sofa.
Cả đêm đó, đèn phòng khách cứ bật tắt liên tục.
“Mẹ, dậy vệ sinh ?”
“Bố, bố dậy vệ sinh ?”
“Mẹ, dậy uống nước ?”
“Bố, bố dậy uống nước ?”
Người già dễ tiểu đêm, đặc biệt là chồng , bà còn viêm phụ khoa, một đêm chạy nhà vệ sinh sáu bảy .
Bốn già luân phiên vệ sinh, cộng thêm dậy uống nước.
Theo thống kê đầy đủ của , cả đêm đó, đèn phòng khách và cửa mỗi phòng bật tắt cộng mười .
Chồng sofa làm phiền đến mức lăn qua lăn .
Đến bốn giờ sáng, cuối cùng cũng còn ai vệ sinh, cũng còn ai uống nước, chồng định chợp mắt.
Haiz, bố chồng thức dậy.
Chồng cố nén giận: “Bố, bố làm gì nữa?”
Bố chồng hắng giọng: “Bố ngoài dạo một lát, con cứ ngủ , cần bận tâm bố.”
Chồng ngớ .
Bốn giờ sáng dậy dạo?
Tối om thế gì mà dạo?
Sau khi bố chồng ngoài, chồng tức giận đ.ấ.m một quyền sofa, bứt mấy nắm tóc.
Nghe động tĩnh của chồng, trong phòng ôm con gái, cảm thấy cả sảng khoái tinh thần.
Sáng thức dậy, mắt chồng là quầng thâm.
Anh ngáp ngắn ngáp dài, uể oải đánh răng.
Ấy mà đánh răng cũng yên, chuyện.
Mẹ chồng sáng dậy tranh nhà vệ sinh, đụng .
Hai ai chịu nhường ai.
Mẹ chồng : “Tôi , đây là nhà con trai !”
Mẹ hề khách khí: “Dựa ? Đây còn là nhà con gái nữa!”
Hai bà một câu, một câu, cãi ngừng.
Không ai nhường ai, cuối cùng suýt nữa động tay.
Chồng kẹp giữa, bên trái khuyên một câu “Mẹ ơi ít thôi”, bên khuyên một câu “Mẹ ơi bớt giận”, vã mồ hôi hột vì lo lắng.
Tôi đút cơm cho con gái, thong dong , xen .
Đợi chồng khó khăn lắm mới giải quyết xong hai bà , bồn rửa mặt bố chồng và bố chiếm dụng.
Chồng sốt ruột làm nên cạnh sốt ruột chịu nổi, cuối cùng đành ôm cốc đánh răng bếp đánh đại.