Ngôi nhà vui vẻ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-08-20 18:10:16
Lượt xem: 956

Con gái nhà trẻ, chồng đón bố chồng về sống chung.

Tôi gì, ngay trong ngày hôm đó liền đón bố đẻ qua.

Đông , thật náo nhiệt!

—-

Hôm đó, tan làm về đến nhà.

Chồng đột nhiên mở miệng : "Vợ ơi, em dọn dẹp phòng phía nam một chút , bố qua ở cùng."

Tôi như sét đánh ngang tai, theo phản xạ hỏi : "Bố qua ở cùng á?"

Chồng gật đầu: " , Giai Giai chẳng sắp nhà trẻ ? Bố tiện thể qua giúp đưa đón con bé."

Tôi khẩy, hồi con còn nhỏ gọi mãi chịu đến.

Giờ con bé nhà trẻ , cần trông nữa, tỏ hiểu chuyện , tự dưng chủ động đòi đến?

Cái đúng là tính toán quá !

Tôi chồng, nghiêm túc : "Không , đồng ý."

—-

Tôi tên Trần Vi, năm nay 28 tuổi, miền Bắc.

Chồng Tôn Lâm, năm nay 30 tuổi, miền Nam.

Chúng yêu từ thời đại học.

Vì học đại học ở Thượng Trấn.

Nên khi nghiệp, chúng cùng ở Thượng Trấn.

Thuận lý thành chương mà tính chuyện kết hôn.

Bố chồng nông thôn miền Nam, bố công việc định ở một thị trấn nhỏ miền Bắc.

Theo lý mà , đáng lẽ bố coi thường họ.

Thế nhưng, kết quả ngược .

Không tại bố chồng tự tin đến thế.

Mở miệng là "bọn mày miền Bắc", "chúng tao bên đấy thế thế ", "bọn mày bên đấy lạc hậu thế nọ thế chai".

Đến cả cá diếc bên họ cũng ngon hơn cá diếc bên .

Lúc đó sắp phát cáu đến nơi.

Tôi thừa nhận tổng thể kinh tế miền Nam phát triển hơn miền Bắc.

cái liên quan gì đến nhà các ?

Mỗi ngày ngoài ăn chơi lười biếng thì chỉ ba hoa.

Ngày nào cũng "con trai làm cái cái nọ", "con dâu làm cái cái kiều".

Con trai kết hôn ngoài việc tổ chức tiệc cưới thu phong bì , bỏ một xu nào khác.

Càng đừng đến việc tài trợ chúng mua nhà.

Nhà ở Thượng Trấn thực sự quá đắt.

Tôi và chồng nhiều năm làm việc, tiết kiệm từng chút mới đủ tiền đặt cọc.

Bố chồng bỏ một xu nào, còn chê chúng mua nhà diện tích quá nhỏ.

"Các con mua cái to hơn một chút , nhỏ quá ở thoải mái."

Tôi mỉa mai với chồng: "Bố đúng là thú vị, ai mà chẳng nhà to thì ? Tôi cũng mua cái to hơn đấy chứ, nhưng chúng tiền ?"

Chồng đuối lý, gì.

Trong khi đó, bố cho chúng sáu mươi vạn khi mua nhà.

Sau trang trí cho thêm mười vạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ngoi-nha-vui-ve/chuong-1.html.]

Chuyện chỉ thỉnh thoảng đem bóng gió mỗi khi chồng hiếu thảo mù quáng, chứ cũng bám víu mãi đó.

thì họ cũng là bố của chồng , cũng vì chuyện mà ảnh hưởng quá nhiều đến tình cảm vợ chồng.

Quan trọng hơn là nghĩ nhà họ tiền, thì lúc trông cháu chịu khó một chút cũng .

làm chuyện quá căng thẳng.

Ai dè quá ngây thơ , còn chẳng sức!

Sau khi con gái chào đời, chồng gọi điện cho họ bảo họ qua trông cháu.

Họ cũng đến, nhưng đến thì hôm nay đau lưng, mai đau chân, ngày tim khó chịu.

Ban đầu còn , vẫn ngây ngốc bế con dẫn bà bệnh viện làm đủ loại kiểm tra.

Tiền thì tốn ít mà bệnh cũng chẳng khỏi.

Sau , thực sự hết cách, đành để bà về quê.

Kết quả thì , về quê một cái là đấy hết, Douyin thấy video bà chồng nhảy quảng trường vô cùng sung sức.

Cả hội bà nổi bật nhất.

Đến lúc ngốc đến mấy cũng hiểu .

là giở đủ trò để làm gì.

Tôi tức quá tìm họ cãi .

Mẹ chồng : "Bố chồng nghĩa vụ trông cháu nội, giúp các con là tình cảm, giúp là bổn phận."

"Các con cứ yên tâm, và bố con cũng trông cậy các con, cũng cần các con nuôi dưỡng, cũng đến làm phiền các con, các con cứ sống cuộc sống của ."

Được thôi, đến mức , thì cứ coi như chồng là trẻ mồ côi, bố .

Ba năm đó, nghiến răng chịu đựng, tối dỗ con ngủ xong vùi đầu công việc, con ốm thì mặt dày xin phép lãnh đạo nghỉ, bao giờ mở lời với bố chồng một nào nữa.

Đương nhiên, ba năm cũng về nhà bố chồng nữa, Tết nhất lễ lạt cũng hợp tác, chồng về thì tự về, con trai hiếu thảo thì cứ hiếu thảo, ngăn cản.

Muốn về đó, đời nào.

Cuối cùng, con bé cũng sắp nhà trẻ, nghĩ cuối cùng cũng thể thở phào nhẹ nhõm.

Nào ngờ, bố chồng lúc đề nghị qua giúp chúng trông con.

Cái đúng là trò !

Cái thể đồng ý ?

Chết cũng !

Nghe từ chối, chồng ngẩng đầu lên, mặt vẻ vui.

"Vợ ơi, bố cũng lớn tuổi , chân cẳng còn nhanh nhẹn nữa, là con một, thể mà mặc kệ ? Hơn nữa, điều kiện y tế ở đây hơn, họ qua ở đây cũng yên tâm."

"Hơn nữa, họ qua đưa đón con bé, chúng cũng đỡ vất vả hơn đúng , tại ?"

Tôi lạnh : "Anh hỏi tại ? Lẽ nào còn nhắc những gì họ làm đây cho nữa?"

Chồng lúng túng : "Chuyện qua thì đừng cứ bám víu mãi chuyện cũ nữa, đại lượng một chút , dù họ cũng là bố ."

"Họ qua đưa đón con bé cũng thể giảm bớt gánh nặng cho chúng mà đúng ?"

Tôi : "Cảm ơn, dám làm phiền, còn sống thêm vài năm nữa, con cái tự đưa đón ."

"Trước đây làm gì? Giờ con bé nhà trẻ họ mới đến ? Nhà các đúng là thú vị!"

"Hơn nữa, chắc khỏe ? Lần đến, lưng sẽ đau nữa? Chân sẽ mỏi nữa? Tim cũng sẽ khó chịu nữa?"

Chồng cho nghẹn họng, lúng túng : "Toàn là chuyện còn nhắc làm gì? Gia hòa vạn sự hưng, cứ gọi họ đến đưa đón con bé , coi như là bù đắp cho chúng ."

Tôi phất tay: "Không cần thiết! Tôi cho , lời đặt ở đây, đồng ý!"

Chồng sốt ruột: "Họ đến, chúng cũng mất mát gì."

Tôi : " mất mát gì, còn sẽ thêm một vài thứ."

Chồng ngạc nhiên: "Được thêm cái gì?"

Loading...