Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
CHƯƠNG 2: EM KHÔNG PHẢI CÔ TA!
Cơ thể Mộc Kha như bị đóng đinh vào vách tường. Từng cơn lạnh từ lớp đá ẩm thấm vào da thịt, nhưng hơi thở nóng rực từ người đàn ông kia lại khiến cô như bốc cháy.
Mắt hắn sâu như vực thẳm, trong đó hiện lên sát ý lẫn khát khao điên cuồng.
Cô cảm nhận rõ—cơ thể này đang phản ứng. Không phải cô muốn, mà là… nó muốn.
Mộc Dao này, rốt cuộc là loại phụ nữ nào? – Mộc Kha nghiến răng, tâm trí đấu tranh dữ dội với phản xạ sinh lý không thể điều khiển.
Hắn cúi sát, mùi t.h.u.ố.c lá lạnh trộn với mùi rượu mạnh ám lấy đầu óc cô.
"Đừng giả vờ nữa." – Hắn siết tay trên eo cô, kéo sát đến nỗi n.g.ự.c cô ép chặt lên lồng n.g.ự.c rắn như đá của hắn.
"Thứ dơ bẩn như cô, giỏi nhất là khiêu khích rồi khóc lóc van xin."
Mộc Kha bật cười, cười nhạt. “Nếu anh nghĩ tôi là loại đàn bà dễ bị dọa dẫm... thì anh sai rồi.”
Một cú quật tay — nhưng phản ứng nhanh như điện giật, hắn bắt lấy cổ tay cô, ghì chặt. Lực mạnh đến mức cánh tay tê rần.
"Muốn c.h.ế.t sớm?"
"Không. Tôi muốn nói..." – Cô nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh – ánh mắt không thuộc về một tiểu thư yếu đuối mà là sát thủ lão luyện – "Tôi không phải Mộc Dao của anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nghien-em-roi/chuong-2-em-khong-phai-co-ta.html.]
Ánh mắt hắn thoáng sững. Một giây thôi. Nhưng đủ để cô nhận ra — bên trong con người thép lạnh đó, vẫn có kẽ hở.
“Cô đang chơi trò gì?” – Hắn siết chặt hơn, đẩy cô ngã bật lên giường phía sau. Cơ thể cô va xuống nệm, cả thân hình mềm mại phơi bày trong tư thế dễ tổn thương.
Hắn trèo lên, đôi tay to lớn giữ lấy hai bên đầu cô.
“Vậy để tôi kiểm tra xem... cô là ai.”
Rắc! – Nút áo cuối cùng bung ra, làn da trắng mịn không tì vết lộ ra dưới ánh đèn mờ vàng.
Lồng n.g.ự.c hắn phập phồng dữ dội, ánh nhìn trượt xuống như muốn thiêu rụi từng đường cong quyến rũ ấy.
Hơi thở cô dồn dập, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên sự lạnh lẽo.
"Muốn kiểm tra thì kiểm tra. Nhưng sau đó đừng hối hận."
Hắn khựng lại một khắc – rồi như kẻ mất kiểm soát, cúi xuống, hôn ngấu nghiến như thể muốn nuốt trọn cả linh hồn cô.
Môi hắn lướt qua cổ cô, bàn tay lần mò xuống vùng cấm. Cô rùng mình.
Không phải vì sợ. Mà vì… nó quá thật. Cảm giác quá chân thật khiến cô cũng không dám tin—cô xuyên thật rồi.
Và kẻ đàn ông đang vùi đầu trên cơ thể mình này…
Là kẻ thù số một. Nhưng cũng là người đầu tiên khiến cô run rẩy… theo nghĩa khác.