CHƯƠNG 11: EM BỊ PHẢN BỘI RỒI – VÀ ANH… CHỌN PHẢI CHẾT CÙNG EM
Trời vừa tối.
Mộc Kha ngồi trong sân sau Dạ phủ, ánh trăng lạnh rọi xuống gương mặt sắc lạnh đã không còn nước mắt.
Cô vừa nhận được một tín hiệu đặc biệt từ tổ chức “Bóng Đêm”.
Không phải lệnh mới.
Mà là:
“04 – Đã không hoàn thành nhiệm vụ. Bị coi là phản bội. Mở lệnh truy sát. Kẻ nào g.i.ế.c được, thăng cấp đặc biệt.”
Cô bật cười. Một nụ cười chua chát đến lạnh người.
Vậy là chỉ vì không g.i.ế.c Dạ Thiên Kỳ, tổ chức xem mình là rác rưởi?
Mọi thứ cô từng trung thành, từng bảo vệ… giờ quay lưng tàn nhẫn chỉ bằng một dòng chữ m.á.u lạnh.
💠 Phía bên kia, Dạ Thiên Kỳ đang ngồi trong mật thất.
Người đàn ông áo đen báo cáo:
“Thiếu gia, có dấu hiệu lạ từ nhóm sát thủ phương Bắc. Chúng đang lần theo dấu một nữ đặc vụ từng là huyền thoại bên tổ chức Bóng Đêm.”
Dạ Thiên Kỳ siết chặt ly rượu. “Tên gì?”
“Họ Lâm. Mật danh: Số 04.”
Lâm Mộc Kha… – Ánh mắt hắn tối sầm lại.
💠 Nửa đêm.
Khi cô vừa quay vào phòng, cánh cửa đột ngột đóng sập.
Dạ Thiên Kỳ đứng ngay đó, đôi mắt sâu thẳm và bùng cháy.
“Em tên thật là Lâm Mộc Kha.” – Hắn nói như rít.
Cô im lặng. Không né tránh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nghien-em-roi/chuong-11-em-bi-phan-boi-roi-va-anh-chon-phai-chet-cung-em.html.]
“Là sát thủ số 04 của Bóng Đêm.”
“Là kẻ từng g.i.ế.c 73 người, không run tay. Là kẻ nhận lệnh g.i.ế.c tôi.”
“Đúng.” – Cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Vậy tại sao lại để d.a.o rơi hôm đó?” – Hắn tiến sát, môi gần kề môi.
“Tại sao lại để tôi sống?”
Cô thì thầm như một cơn gió:
“Vì tôi... đã không còn là sát thủ nữa.”
Hắn ôm cô vào tường, hôn như kẻ điên loạn. Lần này không có đe dọa, không giam cầm.
Chỉ có hai linh hồn chạm nhau qua những vết thương m.á.u me, và những nhịp tim đang co rúm trong đau đớn.
“Bọn chúng sẽ g.i.ế.c em.” – Hắn gằn. “Chúng không tha em.”
“Anh không cần bảo vệ tôi.”
“Không.” – Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhưng rắn rỏi.
“Tôi sẽ g.i.ế.c từng đứa một. Tổ chức đó – tôi sẽ xóa sổ.”
🔥 Ngay trong đêm ấy, hắn lật người cô xuống giường, trói hai tay bằng khăn đen, miệng nói khẽ:
“Đêm nay, em sẽ không còn là sát thủ. Em chỉ là con nghiện của tôi.”
Một cú nhấn mạnh từ phía sau, cô rên lên, mồ hôi lấm tấm.
Tiếng da thịt va nhau vang vọng giữa bóng tối và đe dọa sinh tử.
Cô cắn răng, vừa đau, vừa… yêu.
“Em là của tôi, Mộc Kha. Không một ai… được chạm vào em, kể cả chính quá khứ của em.”
🔥 Khi thế giới phản bội cô, hắn là người duy nhất đứng chắn trước họng súng.
Khi tất cả muốn g.i.ế.c cô – chỉ hắn muốn yêu cô đến phát điên.