CHƯƠNG 8: LỆNH TỪ BÓNG ĐÊM – GIẾT DẠ THIÊN KỲ
Một buổi sáng u ám.
Mộc Kha đang ngồi bên hồ sen trong hậu viên Dạ phủ thì một cánh chim đen lướt xuống, đậu lên tay cô.
Trên chân nó là một cuộn giấy nhỏ, được gắn dấu đỏ hình đầu rắn – biểu tượng của tổ chức Bóng Đêm.
Tay cô khẽ run.
Đã ba tháng kể từ khi cô bị phản bội và xuyên đến thế giới này. Cô từng nghĩ mình đã c.h.ế.t – nhưng không ngờ tổ chức cũ vẫn tìm được cô. Hoặc… là tìm thấy linh hồn cô trú ngụ trong thể xác mới.
Cô mở thư.
“Số 04 – Lâm Mộc Kha.
Lệnh khẩn: Trong vòng 5 ngày, ám sát Dạ Thiên Kỳ – thủ lĩnh Huyết Ảnh, kẻ đứng đầu mạng lưới sát thủ đen tại Thất Quốc.
Nếu thất bại, Bóng Đêm sẽ cắt bỏ toàn bộ liên lạc.
Ký tên: S.”
Tay cô siết chặt mảnh giấy, đến mức móng tay cắm vào da thịt.
Giết Dạ Thiên Kỳ?
Người đàn ông vừa là sát thủ – vừa là người khiến cô run rẩy mỗi đêm?
💠 Tối hôm đó – trong phòng ngủ
Cô trầm mặc ngồi trên giường, nhìn hắn đang thay áo choàng. Từng cơ bắp săn chắc, từng vết sẹo chiến trận… quen thuộc đến ám ảnh.
Hắn xoay lại, bắt gặp ánh mắt cô.
“Em nhìn gì?”
“Nhìn anh… và tự hỏi… nếu mai anh chết, tôi có đau lòng không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nghien-em-roi-vist/chuong-8-lenh-tu-bong-dem-giet-da-thien-ky.html.]
Hắn nhướng mày, rồi cười khẽ. “Nếu em khóc… tôi sẽ trở về từ địa ngục để bắt em trả nợ.”
“Còn nếu tôi cười thì sao?”
“Thì tôi sẽ lôi em c.h.ế.t chung.”
Lời hắn nửa đùa nửa thật, nhưng lại khiến tim cô nhói lên.
Cô biết, không thể chần chừ. Tổ chức không tha cho bất cứ ai làm trái lệnh. Nhưng…
Anh ôm tôi mỗi đêm như bảo vật. Anh hôn tôi như thể thế giới sắp tận diệt. Mà tôi… phải g.i.ế.c anh.
Cô không nói thêm gì. Chỉ tiến lại, chủ động cởi áo ngủ.
Ánh mắt hắn lập tức tối lại.
“Em lại chủ động?” – Hắn thì thầm, giọng khàn như thiêu đốt.
“Tôi muốn… nếu là đêm cuối, thì hãy để tôi ghi nhớ anh… bằng mọi giác quan.”
Không chờ hắn phản ứng, cô đẩy hắn ngã xuống giường, ngồi lên đùi hắn, cúi xuống cắn nhẹ môi.
Nụ hôn lần này – chủ động, lửa nóng, điên cuồng – như muốn nói lời tạm biệt mà chẳng ai dám thốt.
Hắn rên khẽ, đôi tay siết lấy eo cô, kéo sát lại. “Hôm nay… em cưỡi, tôi theo.”
Cô ngồi lên, đưa hắn vào sâu, thật sâu…
Mỗi cú nhấn là một lần cô đấu tranh với lương tâm.
Mỗi nhịp đẩy là một lần nước mắt cô rơi thầm…
Bởi vì…
Người cô phải giết, lại chính là người đầu tiên khiến cô muốn sống.
🔥 Một sát thủ nhận lệnh g.i.ế.c chính người đàn ông mình đang yêu. Một trái tim vừa tan chảy… lại sắp tan nát.
Tình – Thù – Dục vọng… cái nào thắng?