CHƯƠNG 5: KẺ MANG LINH HỒN KHÁC
Sáng hôm sau.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa gỗ khắc hoa văn, rọi thẳng vào gương mặt trắng nhợt của Mộc Kha. Cô mở mắt, đầu đau như búa bổ, thân thể ê ẩm như vừa bị nghiền nát.
Không… mà là thật sự bị nghiền nát.
Tên đàn ông điên rồ đó không chỉ hành cô đến tận khuya, mà còn khiến từng tế bào trong cô như bốc cháy và... nhớ nhung. Một cách đáng ghét.
Cô chống tay ngồi dậy, nhận ra mình đang mặc một lớp lụa mỏng màu rượu chát, còn tấm ga giường thì... lấm tấm vệt đỏ và dấu cào.
Mình thật sự… đã bị hắn làm đến mức này sao?
Cạch!
Tiếng cửa mở ra. Một người phụ nữ trung niên mặc áo lam bước vào, cúi đầu:
“Tiểu thư, ngài Dạ Thiên Kỳ dặn nô tỳ mang thuốc đến cho cô.”
Dạ Thiên Kỳ?
Cái tên ấy như một cái chớp lóe trong đầu Mộc Kha. Cô liếc nhìn người hầu, nhàn nhạt hỏi:
“Ngươi biết ta là ai không?”
Người kia ngẩng lên, hơi khựng một nhịp. “…Tiểu thư… là Mộc Dao, đại tiểu thư của Mộc gia, vị hôn thê của Dạ thiếu gia – cũng là người từng cấu kết với địch, bị bắt quả tang hai ngày trước.”
Vị hôn thê? Cấu kết với địch?
Càng nghe, Mộc Kha càng thấy đầu óc hỗn loạn. Cô im lặng nhận lấy bát thuốc, chờ người hầu rời đi, rồi nhanh chóng đứng dậy.
Cô phải tìm cách xác định thân phận thật của “Mộc Dao” này.
💠 Tại một nơi khác – mật thất Dạ gia.
Dạ Thiên Kỳ khoanh tay đứng trước bản đồ tường, ánh mắt sắc như dao. Cạnh hắn là một người đàn ông áo đen, đang thấp giọng báo cáo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nghien-em-roi-vist/chuong-5-ke-mang-linh-hon-khac.html.]
“Dạ thiếu, điều tra xong rồi. Thân thể là Mộc Dao… nhưng cách hành xử, ánh mắt, thần thái đều thay đổi hoàn toàn. Giống như là… một linh hồn khác.”
Dạ Thiên Kỳ nhíu mày. “Linh hồn khác?”
“Hạ nhân còn nói… cô ta đột nhiên biết võ, ra đòn mạnh và dứt khoát. Không giống tiểu thư yếu đuối trước đây chút nào.”
Khoé môi Dạ Thiên Kỳ cong lên. “Thú vị thật đấy. Nếu không phải Mộc Dao… thì rốt cuộc cô ta là ai?”
Hắn siết chặt cốc trà trong tay, khẽ lẩm bẩm:
“Dù là ai… cũng đã nằm trên giường tôi rồi. Giờ thì—cô ta chỉ có thể là của tôi.”
💠 Trở lại phòng Mộc Kha
Sau khi lau mình, cô đứng trước gương. Tấm gương đồng cũ kỹ phản chiếu khuôn mặt mới lạ: mắt to, mũi nhỏ, làn da trắng mịn, nhưng không có gì của Lâm Mộc Kha.
Chỉ có ánh nhìn vẫn như cũ – lạnh lùng, bất khuất, và luôn đầy tính toán.
Cô cầm d.a.o găm nhỏ trong tay áo, mở cửa, quyết định đi điều tra xung quanh.
Nhưng vừa bước ra hành lang… đã bị kéo mạnh trở lại.
“Em định đi đâu?” – Dạ Thiên Kỳ siết c.h.ặ.t t.a.y cô, ánh mắt vừa giận vừa thèm khát.
Mộc Kha nhíu mày: “Không phải việc của anh.”
“Là việc của tôi.” – Hắn hạ thấp giọng, sát vào cổ cô, thì thầm:
“Em là của tôi. Dù linh hồn bên trong không phải Mộc Dao… thì tôi vẫn nghiện cái cách em rên rỉ đêm qua.”
Cô trừng mắt. “Anh biến thái thật sự đấy.”
Hắn cười khẽ. “Và em… đang nghiện tôi đúng không?”
Bàn tay hắn lướt dọc hông cô, môi mơn man cổ như muốn khiêu chiến mọi phòng thủ cô dựng lên.
🔥 Khi thân xác là của một người – nhưng linh hồn đã đổi chủ… liệu tình yêu sắp tới sẽ là thật?
Hay tất cả chỉ là khởi đầu của một vòng xoáy nguy hiểm và dục vọng?