CHƯƠNG 22: GIẢI PHONG ẤN – KHI EM VỪA LÊN ĐỈNH, VỪA SINH RA MỘT THẾ GIỚI MỚI
Rạng sáng. Gió lặng như nghẹt thở.
Mộc Kha quỳ giữa rừng, tay ôm bụng căng cứng, mồ hôi túa ra như tắm.
Cơn đau đến dồn dập. Mạch m.á.u bụng dưới rực lên đỏ như lửa.
Dạ Thiên Kỳ nắm lấy tay cô, ánh mắt loạn nhịp.
“Dừng lại vẫn kịp…”
“Không…” – Cô lắc đầu, răng cắn chặt môi đến bật máu.
“Con gọi em. Em sẽ mở.”
💠 Cô nhắm mắt, hít sâu, đặt tay lên bụng và thì thầm thần chú trong máu.
Một tiếng động rung trời.
Mặt đất nứt toạc dưới chân họ.
Khí đen từ bụng cô bốc lên, hóa thành luồng sáng đỏ cuộn xoáy như lửa quỷ.
Trên bụng cô – xuất hiện một vòng tròn ma pháp cổ đại, đỏ như máu, xoay nhẹ.
Cô thét lên:
“ĐAU… AAAHHHHH!!”
💋 Dạ Thiên Kỳ ôm lấy cô từ phía sau, áp cả thân trần vào lưng cô, thì thầm bên tai:
“Anh ở đây. Ngay đây. Đừng gồng một mình…”
Tay anh vuốt bụng cô, môi hôn lên gáy ướt mồ hôi.
“Cố lên, vợ ơi…”
“Cái thứ trong bụng em… đang… chuyển động… muốn thoát ra!” – Cô rên bật, người co giật.
💠 Rồi đột ngột, giữa luồng sáng, tay cô nắm lấy tay anh, ép anh nằm ngửa xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nghien-em-roi-vist/chuong-22-giai-phong-an-khi-em-vua-len-dinh-vua-sinh-ra-mot-the-gioi-moi.html.]
Cô trèo lên người anh – mồ hôi, máu, và nỗi đau.
“Em cần cảm giác… cần anh… ngay bây giờ…” – Cô khàn giọng.
Không chờ phản ứng, cô đưa anh vào – từ từ – giữa lúc cơ thể vẫn đang bốc hơi m.á.u đen.
🔥 Mỗi lần nhấp là một tiếng rên đau đớn.
Nhưng cũng là một tiếng bật khoái cảm.
“Ư… Ưm… Em… đang rách ra… nhưng cũng… nóng quá…” – Cô vừa cắn vai anh, vừa đong đưa trên thân anh.
“Anh yêu em… yêu tất cả máu, đau, và con của chúng ta…” – Hắn thở gấp, ôm lấy eo cô, cảm nhận từng nhịp co siết đầy ma lực.
💠 Một luồng sáng bùng lên từ bụng cô.
Cô gào lên, rồi bất ngờ… rên dài, mắt trợn ngược – lên đỉnh ngay giữa cơn chuyển hóa.
Cô ngã lên n.g.ự.c anh, thở hổn hển, nước mắt rơi xuống n.g.ự.c hắn.
Rồi mọi thứ… lặng đi.
💥 Khi họ mở mắt… không còn là rừng.
Mà là một không gian trắng mù – nơi đứa trẻ chưa sinh đang trôi lơ lửng trước mặt, đôi mắt đỏ như ngọc, miệng khẽ cười:
“Con xin chào ba mẹ.”
🔥 Một sự sống nửa quỷ – vừa chào đời không bằng m.á.u và tiếng khóc… mà bằng ham muốn, khoái cảm, và một vòng ma pháp máu…
Và từ giờ – thế giới phải run rẩy, vì sinh linh ấy đã tỉnh giấc.
Rồi mọi thứ… lặng đi.
💥 Khi họ mở mắt… không còn là rừng.
Mà là một không gian trắng mù – nơi đứa trẻ chưa sinh đang trôi lơ lửng trước mặt, đôi mắt đỏ như ngọc, miệng khẽ cười:
“Con xin chào ba mẹ.”
🔥 Một sự sống nửa quỷ – vừa chào đời không bằng m.á.u và tiếng khóc… mà bằng ham muốn, khoái cảm, và một vòng ma pháp máu…
Và từ giờ – thế giới phải run rẩy, vì sinh linh ấy đã tỉnh giấc.