Cuối cùng, chịu nổi cảnh tượng đàn ông ngày nào cũng xuất hiện mặt , cô quyết định xuống lầu chuyện với .
Hôm nay thời tiết .
Ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống phố.
Tống Du Nhiên bước về phía , mỗi bước chân đều cố gắng nghĩ cách chuyện. Nhìn đàn ông , cô cảm thấy quen thuộc xa lạ.
cô kịp một lời nào thì ôm chặt lấy cô.
Giọng Tạ Cảnh Xuyên vang lên bên tai cô.
- Tống Du Nhiên, em thắng .
Hôn ước, c.h.ế.t giả, di chúc nối tiếp .
Và , lượt khám phá những điều .
Sau một cuộc sắp xếp tinh tế như , cô sẽ bao giờ ngoảnh .
Ai cũng đời sẽ còn một Tống Du Nhiên điên cuồng yêu Tạ Cảnh Xuyên như nữa.
Người Tống Du Nhiên cứng đờ trong giây lát.
Sau một hồi lâu, cô cuối cùng cũng tìm tiếng của .
- Buông .
Những ngang qua đều ánh mắt tinh tế khi trò chuyện với .
Một nhỏ bé cửa sổ tầng ba thò đầu ngoài, lén về phía cô. Vừa thấy cô ngẩng đầu lên, lập tức rụt .
- Tìm chỗ nào chuyện .
Tống Du Nhiên cảm thấy cô thật sự còn cách nào cúi mặt xuống nữa.
Quán cà phê ở góc phố.
Quán nhỏ, nhưng ấm cúng.
Chủ quán là một đàn ông bốn mươi tuổi. Vừa thấy Tống Du Nhiên, liền nhiệt tình chào hỏi.
Cô gọi hai tách cà phê.
Cô cạnh Tạ Cảnh Xuyên bên cửa sổ.
Cô gì một lúc lâu.
Chỉ .
Cô hề nhắc đến những trải nghiệm của ở những vùng đất xa lạ trong những năm qua.
Anh cũng rằng những tìm kiếm cô gần như phát điên.
Anh đó lặng lẽ, như thể thời gian ngừng trôi.
- Tạ Cảnh Xuyên.
Tống Du Nhiên gọi tên .
Ngón tay đàn ông khẽ run lên khi đặt lên bàn.
- Tôi dối .
Vẻ mặt Tống Du Nhiên vẫn khá bình tĩnh, lời thẳng thắn đến mức khiến khác bất lực.
- lúc đó, nghĩ đó là tin cho .
Tạ Cảnh Xuyên gì.
Anh cô trìu mến.
Giờ phút , cô chuyện với nữa, tựa như một món quà trời ban.
Nhiều lúc Tạ Cảnh Xuyên phân biệt là mơ thật, luôn cảm thấy cô vẫn ở bên cạnh .
Và giờ đây, mặt , là một vô cùng chân thật.
- Hình như, còn ở bên cạnh nữa, thực sự đang sống một cuộc sống dễ dàng hơn nhiều.
Tống Du Nhiên dừng một lúc tiếp.
- Tôi cũng .
Cô còn để ý đến tin tức của nữa.
Cô sẽ vì bất kỳ ai khác mà tự đặt tình thế khó khăn.
Dù cuộc sống đôi chút khó khăn, phần lớn thời gian, cô vẫn dễ dàng cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện.
Tống Du Nhiên nhẹ nhàng khuấy cà phê.
- nếu tính sổ với ... Vậy thì còn gì để nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nghe-noi-em-da-tung-yeu-anh-nhu-sinh-menh/chuong-32.html.]
- Không.
Giọng Tạ Cảnh Xuyên nhỏ.
- Anh đến đây để tính sổ.
Trước đây, lý do Tống Du Nhiên luôn lùi về phía vì sợ thua, mà là vì dùng những chiêu trò đó với .
Vì , điều đó thực sự khiến đau lòng.
Đó mới là cách để kiên quyết như .
Tống Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Trông thật nhẹ nhàng.
Sáu năm quả thực thể đổi tâm trạng của một .
Giờ đây, họ thể bình thản bên uống cà phê, thậm chí còn chuyện với bằng một giọng điệu vô cùng bình thản. Đây là điều cô từng mơ tới.
Có lẽ vì còn bận tâm nữa, nên mới thể đối xử với cô một cách bình thản.
- Nhìn bây giờ, chẳng còn gì để đền bù cho nữa.
Tống Du Nhiên , vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
- Họ sai, quan hệ huyết thống giữa Tống Thanh Thần và quá rõ ràng, thậm chí nghĩ lý do nào để lừa . Tuy nhiên, nhớ rõ ràng rằng lúc đó nó. Cho nên, con trai chỉ thuộc về một .
Cô nhấn mạnh.
Giống như đang đối mặt với một thể tranh giành quyền nuôi con với cô bất cứ lúc nào.
Tạ Cảnh Xuyên cô bằng ánh mắt dịu dàng.
Ánh mắt , khiến vô tình đắm chìm đó.
Tống Du Nhiên chịu nổi nữa, bèn mở mắt giả vờ phong cảnh ngoài cửa sổ.
- Vậy đến đây làm gì?
Trong giây lát, cô hiểu. Nếu cô g.i.ế.c c.h.é.m , chỉ thể là lời .
Mấy ngày nay, ngày nào cũng ở bên cạnh cô.
Anh chẳng làm gì cả, nhưng cuộc sống của cô ảnh hưởng quá nhiều.
Cậu nhóc đó gì. Hàng xóm xung quanh bắt đầu bàn tán qua . Họ ghép ít phim tình cảm lẫn lộn.
Tạ Cảnh Xuyên cô chăm chú.
- Quay đòi nợ , Tạ phu nhân.
Tống Du Nhiên sững sờ.
Cô kịp phản ứng.
- Hoặc sẽ ở .
Tạ Cảnh Xuyên tiếp tục .
- Cứ ở bên cạnh em, làm những gì em .
Trong quán cà phê ai ?
Giọng của đàn ông vang lên rõ ràng bên tai Tống Du Nhiên.
chỉ như thôi ? Cô hiểu rõ lắm.
Bỗng nhiên, cô nhớ Diệp Di Văn nhắc đến chuyện vài , và Tạ Cảnh Xuyên liền nổi điên.
Tống Du Nhiên đồng ý.
Giờ nghĩ , đúng là chút...
- Tạ Cảnh Xuyên, Tạ tổng... Tạ tổng...
Tống Du Nhiên cố gắng tìm một lời thích hợp.
- Trước đây cứ nghĩ... Tôi còn quá bồng bột. Nếu đắc tội với , sẽ trả tất cả những gì . Nếu thấy đủ, cũng còn gì để cho nữa.
- Anh cần em trả.
Mắt Tạ Cảnh Xuyên sáng ngời, khi cô, ánh mắt phản chiếu hình ảnh của cô.
Nó nhỏ nhắn, nhưng tỏa ánh sáng yếu ớt.
Tống Du Nhiên dậy.
- Vậy thì chúng càng còn gì để . Nếu thể, hy vọng Tạ đừng lầu nhà nữa. Tống Thanh Thần cần một cuộc sống bình thường.
Tạ Cảnh Xuyên cô hồi lâu gật đầu .
- Được.