Ngày Nào Em Cũng Nhớ Anh - Chương 23

Cập nhật lúc: 2025-09-16 05:52:13
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiếc áo choàng lụa tơ tằm vô thanh vô tức trượt khỏi vai, thể Lâm Trĩ Thủy chiếc giường lớn trải nhung đen tắm trong ánh sáng lờ mờ và bóng tối đan xen, đầu gối và bắp chân trắng chút tì vết ửng hồng nhạt. Có lẽ vì da cô trời sinh mỏng như trong suốt, đôi khi chỉ cần nhiệt tăng lên là sẽ trở nên đặc biệt rõ ràng.

Và lúc , đôi mắt hổ phách hút hồn của Ninh Thương Vũ chằm chằm, như một con sư tử đực non trong trạng thái săn mồi rình rập, một cảm giác căng thẳng khó tả dâng lên trong Lâm Trĩ Thủy. Cô lẩm bẩm, tìm chút gì đó để nhằm xoa dịu khí: “Quyển sách đó chiêm nghiệm lâu như , còn đủ để thanh tâm quả dục ?”

Lời hỏi thừa. Ninh Thương Vũ ngay cả một ánh mắt cũng hề ý quả dục, chằm chằm cô một lúc lâu, hỏi ngược một câu: “Lâm tiểu thư căng thẳng?”

Lâm Trĩ Thủy hề che giấu mà lắc đầu, thầm nghĩ cô hình như bao giờ thẳng thắn khen ngợi Ninh Thương Vũ rằng chỉ dung mạo dễ khiến phụ nữ thèm mà ngay cả đôi tay gân guốc rõ ràng của cũng hề kém cạnh, đặc biệt là đường nét xương khớp trôi chảy, khi khẽ nhô lên…

Đối với cô, đó là một sức hút thuần túy, mang đầy sức sống và sức mạnh.

Như thể chỉ cần Ninh Thương Vũ chạm cô, cần bất kỳ động tác nào, cũng thể dễ dàng khiến cô như một con mồi mất khả năng chống cự, tan chảy thành nước trong lòng bàn tay nóng bỏng của .

Mặc dù .

Khoảng cách sinh lý cũng chỉ khiến trái tim nhỏ bé của Lâm Trĩ Thủy cảm thấy càng căng thẳng hơn, đồng thời thể kiểm soát mà dụ dỗ sâu sắc.

Cảm giác khó mà diễn tả chính xác bản trở nên như , thể nào thành lời.

Hơi thở của cô dần nhẹ , theo bản năng ý thức của cơ thể, đầu ngón tay tê dại nắm lấy ngón tay của .

Các giác quan rõ ràng đến lạ.

Lâm Trĩ Thủy buông âm thầm dò dẫm, giây tiếp theo, cô lẩm bẩm : “Ninh Thương Vũ, ngón tay của ban ngày dùng để ký những tài liệu giá trị hàng trăm triệu, tối còn phục vụ em… là cực khổ .”

Ninh Thương Vũ động tác mềm mại, nhẹ nhàng như chuồn chuồn chạm nước của cô, chẳng khác gì mát xa cho khác.

Anh nhướn một bên mày.

Lâm Trĩ Thủy với giọng điệu, ngữ khí đầy chân thành hỏi: “Có thể để em chọn ba ngón ?”

Ninh Thương Vũ hiếm khi trầm mặc một lát, trong bóng tối, cảm nhận những đầu ngón tay mềm mại, mịn màng hơn của cô chậm rãi vuốt ve ngón trỏ của , từng khớp, từng khớp một, đó từ từ buông , nắm lấy ngón giữa…

“Cô Lâm, xin hỏi đây là phân biệt đối xử ?”

Bỗng nhiên, các khớp ngón tay căng cứng trong chốc lát, thở trầm như đang kìm nén điều gì, nhưng ngữ điệu toát chậm rãi. Sau đó, ánh mắt từ khóe mắt ửng hồng của cô lướt xuống làn da phía .

Hai nốt ruồi đỏ Lâm Trĩ Thủy ẩn hiện theo động tác vô thức chớp mi của cô, như thể càng cần xoa bóp.

Ninh Thương Vũ cô đang phân biệt đối xử.

Lâm Trĩ Thủy cũng chột , khi buông , thậm chí còn nở một nụ , cố ý che giấu điều gì đó.

thì nãy giờ cô cứ khoa tay múa chân, chỉ là sợ sẽ nhét cả ba ngón dài nhất chỗ cô, nên mới tự lựa chọn.

Nào ngờ, Ninh Thương Vũ dễ dàng nhận , , thở phả lên má cô, còn lơ đãng hỏi: “Chọn lâu như , em thích ngón nào nhất?”

Lâm Trĩ Thủy ánh mắt vẫn ngừng run rẩy, vô thức điều chỉnh thở đang dần rối loạn, “À… em vẫn chọn xong mà.”

Lời còn dứt.

Cô đột nhiên tìm thấy một khe hở trong lời của và chui . Đôi mắt cô mở to lúc sáng long lanh, tràn đầy sự mong đợi che giấu: “Anh đồng ý cho em chọn ?”

Ninh Thương Vũ nhẫn nhịn một lát, nhưng Lâm Trĩ Thủy vẫn còn ngẩng đầu lướt qua mắt , đầu ngón tay cuối cùng dùng sức hơn một chút, vuốt ve qua hai nốt ruồi đỏ, kèm theo cảm giác như thiêu đốt.

Lâm Trĩ Thủy còn kịp né tránh, thấy tiếng khẽ: “Cách chọn kiểu chơi trò gia đình thế thì ý nghĩa gì chứ?”

Ý gì là ý gì?

mơ hồ .

Ninh Thương Vũ vẫn đang , nhưng bóng đêm làm mờ đường nét tuấn tú sắc sảo của , ngay cả nụ cũng trở nên rõ ràng, chỉ một áp lực cực kỳ nguy hiểm ập đến, từng lời lọt tai: “Anh đích giúp em thử, thế nào?”

Lâm Trĩ Thủy hối hận vô cùng!

Biết thế thì cứ mặc kệ là ba ngón nào cũng , ngón trỏ, ngón giữa ngón áp út, dù cũng hơn gấp trăm so với việc đích thử từng ngón một.

Càng về đêm, gió từ khung cửa kính lớn đóng kín thổi , rèm cửa lụa trắng nhẹ nhàng bay lên, để lộ một góc, lờ mờ thể thấy những vì trong dải ngân hà dịch chuyển gần mắt.

Và ánh sáng của những vì vặn chiếu lên chiếc đèn bàn pha lê chạm khắc tinh xảo tủ đầu giường, phản chiếu những điểm sáng lấp lánh, thậm chí khi chiếu lên đôi mắt sắc sảo của Ninh Thương Vũ, trượt xuống theo sống mũi.

Tất cả đều đổ lên vòng eo đỏ bừng của Lâm Trĩ Thủy, đang đè xuống chiếc gối mềm mại.

Bàn tay mà Lâm Trĩ Thủy hằng khao khát trong lòng bỗng trở nên cực kỳ sức kiểm soát, ban đầu là từ hai phiến xương bả vai tinh xảo, như thể chép một món ngọc cổ quý hiếm, từng chút một, dọc theo đường eo vuốt ve xuống đến tận cùng.

Đột nhiên, cho đến khi các khớp ngón tay chìm sâu .

Lâm Trĩ Thủy ngơ ngác và mơ hồ thở hổn hển vài , cảm thấy như đang trôi nổi mặt hồ, một nụ hoa mong manh bằng thủy tinh, chỉ cần nhẫn tâm một chút thôi, là thể làm vỡ tan thứ gì đó.

Rồi nước trong nụ hoa chảy róc rách ngừng…

Là thứ nước trong vắt vô cùng.

Cảm giác thật hành hạ .

Lâm Trĩ Thủy cảm thấy những cánh hoa phớt hồng dần dần nở , khi vô thức dán chặt trán gối, bên tai, ngoài tiếng thở dốc dồn dập của cô , còn mơ hồ thấy một động tĩnh khác.

Có tiếng bao bì nhựa .

Sau đó, khi cô còn đang bối rối, thì cảm nhận một luồng nhiệt độ, lướt qua làn da trắng nõn một tì vết của cô, cách một lớp màng cao su mỏng.

Lâm Trĩ Thủy giật .

Không từ lúc nào, Ninh Thương Vũ thế các khớp ngón tay, thở và hành động đầy tính xâm lược, giống như một kẻ săn mồi đầu chuỗi thức ăn nhắm trúng con mồi yếu ớt và xinh .

“Đau——”

Lâm Trĩ Thủy từ khi tận mắt chứng kiến cảnh tắm rửa đầy sức hút, âm thầm chuẩn tâm lý, rõ sự chênh lệch thể hình giữa hai lớn đến nhường nào.

, để tránh bản chịu khổ trong chuyện , phần lớn thời gian cô đều phối hợp với cơ thể yếu ớt và nhạy cảm , mặc cho nó nuôi dưỡng đến khi chín muồi.

Chỉ là ngờ.

Khi thực sự bắt đầu, cô liền biến sắc giọng, trực tiếp cảm nhận sự chênh lệch giữa Ninh Thương Vũ và cô thật sự quá lớn, là điều mà bình thường thực sự nghiêm túc thì thể so sánh .

Mới bắt đầu, đặc biệt trong bóng tối, cơn đau khủng khiếp tác động đến các dây thần kinh trong não, xé rách ý chí thành một vết thương nhỏ.

Lâm Trĩ Thủy hít một khí lạnh.

Mà Ninh Thương Vũ dường như cũng nhận phản ứng kháng cự khác thường của cô, tấn công dồn dập, kiên nhẫn đợi đến khi cảm giác lòng bàn tay còn run rẩy đáng thương nữa, mới cúi đầu đến gần nửa tấc, một bên sống mũi ánh xanh u tối ngoài cửa sổ phác họa, bóng đổ sâu: “Lâm Trĩ Thủy.”

Lý trí của Lâm Trĩ Thủy rơi trạng thái nửa hỗn loạn, còn rằng đau đến như đều là do , cô kìm nén nỗi bực nhỏ, giọng mềm nhũn: “Lâm Trĩ Thủy Lâm Trĩ Thủy… chúng thế vẫn gọi em là Lâm Trĩ Thủy.”

là quá vô tình!

Ninh Thương Vũ cố ý phân tán sự chú ý của cô, lúc phối hợp cúi xuống hỏi: “Vậy gọi em là gì?”

“Mẹ, chị, dì A Ương, dì A Cầm, chú A Mãn đều gọi em là…” Hai chữ Thiện Thiện mà Lâm Trĩ Thủy dừng giữa đôi môi đỏ mọng, cô thể , mồ hôi lạnh toát , giống hệt như cơn sốt cao khi còn nhỏ.

Chỗ nào cũng thấy nóng rát, đầu ngón tay nắm chặt lấy , nhưng trượt xuống theo đường cơ bắp, đợi vài giây khi bình tĩnh , trong sự hỗn loạn của dục vọng , cô vẫn quên tiếp tục lải nhải với .

Cũng là cố ý ép bản , đừng quá chú ý đến nguồn nhiệt lượng khổng lồ đang tỏa .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ngay-nao-em-cung-nho-anh/chuong-23.html.]

--- Mãi Chẳng QuênKim Họa (Hoàn) (36) ---

Trong lúc Ninh Thương Vũ dừng .

Không gian phòng ngủ chính tĩnh mịch chỉ còn tiếng môi cô run rẩy, khẽ hé mở, những lời vang lên: “Tóm , phép gọi em là Lâm tiểu thư, cũng gọi Lâm Trĩ Thủy.”

Gân xanh trán Ninh Thương Vũ hiện rõ, như một con sư tử đang săn mồi, khóa chặt cô, “Bá đạo như ?”

“Nếu cứ nhất định gọi, đừng trách em… thư phòng lục sách, tìm khắp thế gian cái tên sến súa nhất để gọi .” Lâm Trĩ Thủy oán trách, làm nũng, dễ làm mềm lòng .

Chưa đầy một lát, cô như thể đầu hàng, đáng thương hít một lạnh: “Không , với nhiều thế , em vẫn đau, Ninh Thương Vũ, làm ơn , .”

Một phút .

Ninh Thương Vũ thuận theo ý cô mà rút .

Chưa kịp để Lâm Trĩ Thủy chắp hai tay , cảm ơn đại ân đại đức tha cho mạng nhỏ của .

Ninh Thương Vũ dùng giọng điệu gần như lệnh đưa yêu cầu: “Đưa tay em đây.”

Rất nhanh Lâm Trĩ Thủy, trong vấn đề hy sinh bên bên , chút khó khăn nào chọn bàn tay, cô đưa những ngón tay mềm mại vô thức nắm chặt góc gối, chút ngượng ngùng đưa qua cho .

Tuy Lâm Trĩ Thủy cảm thấy đầu ngón tay bắt đầu ẩm ướt, nhưng nhờ Ninh Thương Vũ, đêm nay dường như khác hẳn khi, như những thử nghiệm hôn nhân chỉ là nếm thử qua loa, nhanh đó, đến cả chiếc giường lớn cũng đành lòng thẳng.

Cô càng dám thẳng.

Càng giống như một dải lụa trắng đẽ lóng lánh tấm ga trải giường bằng lụa đen, kéo xé nát tươm…

Thậm chí, còn mơ hồ tỏa nóng hổi, hòa lẫn với mùi hương gỗ linh sam nồng nàn, bá đạo như thấm tận xương tủy.

Khi đèn pha lê bật sáng, những vì ngoài cửa sổ lớn dường như ánh sáng đẩy xa ngoài bầu trời đêm. Trong phòng ngủ chính, Lâm Trĩ Thủy chậm rãi dậy, tiên cúi đôi mắt ửng đỏ, rõ một vệt ẩm ướt uốn lượn từ xương quai xanh, đó:

Là vòng eo thon gọn, dọc xuống đến đầu gối cong và mắt cá chân đều như thứ gì đó đánh dấu thành lãnh địa riêng.

Cô thậm chí còn ma xui quỷ khiến đưa đầu ngón tay xoa nhẹ, dính.

Khi nhận hành động của .

Lâm Trĩ Thủy kinh ngạc đến nỗi nốt ruồi đỏ ở khóe mắt cọ đỏ cũng giật rung động trong ánh sáng, suýt chút nữa thì cả cô ngã lảo đảo từ mép giường xuống thảm.

May mắn lòng bàn tay kịp thời giữ vững.

Mới mất mặt…

Đây là đầu tiên.

Lần đầu tiên trực tiếp chứng kiến Ninh Thương Vũ thực sự giải tỏa .

đồng tử trong suốt của Lâm Trĩ Thủy như động đất vài giây, ngờ nhiều đến thế, và đó mới nhận rằng đây chỉ thử một chút, kết quả thể tiếp tục bình thường .

Nếu Ninh Thương Vũ nhẫn tâm mặc kệ cô sống c.h.ế.t thế nào.

Lâm Trĩ Thủy thậm chí còn nghi ngờ một cách đúng lúc.

Đêm nay đỉnh Thái Bình Sơn sẽ điều động xe cứu thương, đến lúc đó lẽ bộ giới hào môn khu vực cảng sẽ ngầm , nguyên nhân cái c.h.ế.t của cô con gái thứ bí ẩn lộ diện của nhà họ Lâm là do phóng túng quá độ với vị hôn phu chiếc giường lớn rộng bằng bốn đêm khuya.

Người phóng túng là Ninh Thương Vũ.

Người mở rộng quá mức là cô, đáng thương và yếu ớt.

Lâm Trĩ Thủy nghĩ đến đây, thậm chí thể hình dung biểu cảm của bà Thịnh Minh Anh và Lâm Hi Quang khi thấy tờ báo giải trí giật gân tên cô bữa sáng.

Cứ nghĩ tiếp cảnh , cô sắp thở nổi.

Lâm Trĩ Thủy khẽ cau mày, còn kịp điều chỉnh cảm xúc lên xuống thất thường, bỗng nhiên, cửa phòng tắm mở , là Ninh Thương Vũ khi tắm nước lạnh xong, tùy tiện khoác một chiếc áo choàng tắm màu sắc và chất liệu giống với chiếc giường lớn nhung đen .

Mái tóc đen ngắn của nửa khô nửa ướt, chải gọn gàng như khi đối diện với thế giới bên ngoài để bàn chuyện, vài lọn tóc rủ xuống vặn làm mềm nhiều đôi mắt sắc sảo và tinh tế vốn của .

dù cho lúc hình ảnh của Ninh Thương Vũ vẻ dễ gần đến .

Lâm Trĩ Thủy dù cũng "trực tiếp" trải nghiệm , nên cô tránh khỏi rụt vai trắng nõn , ngay cả ánh mắt trong trẻo sạch sẽ cũng né tránh, còn đối diện vô phòng như khi nữa.

Thậm chí trong lòng còn bắt đầu hối hận vì lúc đó nhất thời sắc mê hoặc, và vì tò mò tìm hiểu rõ phản ứng sinh lý của cơ thể … mà ngần ngại vài ngày mà đồng ý thử nghiệm hôn nhân.

Cái giá trả để "dùng thử" Ninh Thương Vũ.

Thật sự quá lớn, quá lớn——

Đặc biệt là dù sẵn lòng "truyền thụ" hết , thì thể yếu ớt của cô, tuy mạnh hơn một chút so với thời thơ ấu, cũng thể tiếp nhận nổi.

13_Và lúc , Ninh Thương Vũ dần tới, dừng bên giường, đưa tay chậm rãi lấy một tuýp thuốc mỡ từ ngăn kéo .

“Thoa thuốc , sẽ giúp em lau.” Giọng điệu lúc trầm xuống nhưng vẫn bình tĩnh như thường, như thể thở dồn dập .

Lâm Trĩ Thủy run lên, nhỏ giọng hỏi một câu ngơ ngác: “Thoa thuốc gì?”

Ninh Thương Vũ cúi gần hơn, từ lên biểu cảm ngơ ngác và đơn thuần của cô, mùi hương gỗ linh sam nồng đậm như thú dữ đánh dấu lãnh thổ, bao trùm cô từ phía. Các ngón tay xương dài, thon thả rửa sạch, thành thạo xé bao bì bán trong suốt, nhàn nhạt hỏi: “Không vẫn luôn kêu đau ?”

Qua lời nhắc nhở nhẹ nhàng của . Lâm Trĩ Thủy mới phản ứng hộp thuốc mỡ mới là dùng để thoa .

Và Ninh Thương Vũ kiên nhẫn dùng đủ loại ngọc quý để chăm sóc cô vài ngày, rõ ràng là định làm chuyện đó tối nay, cũng suy nghĩ kỹ về một khả năng thực tế, chuẩn sẵn loại thuốc theo lời khuyên của bác sĩ.

phát huy tác dụng.

Lâm Trĩ Thủy sinh thừa hưởng những gen ưu việt từ cả cha và , làn da trắng nõn mềm mại, dễ tổn thương. Và hành động của Ninh Thương Vũ đó tiết chế, nhưng vẫn đủ để cô cần đến nó. Ngay đó, cô cũng bắt đầu cảm thấy một chút dị thường.

Cảm xúc kinh ngạc tột độ đó tạm thời che lấp cơn đau.

Không khí im lặng đến ngượng ngùng trong vài giây.

“Em, em tự làm!” Lâm Trĩ Thủy sững sờ, nhưng vẫn vô thức tránh né sự chạm từ Ninh Thương Vũ, đừng là kiểu chạm , ngay cả giao tiếp bằng mắt bình thường, thể yếu ớt và linh hồn mỏng manh của cô cũng thể chịu đựng đôi mắt hổ phách đầy uy lực của .

Thậm chí, Lâm Trĩ Thủy đỏ bừng mặt, qua loa thoa thuốc xong, ném cho , kèm theo một cái gối, vẫn dám thẳng đối diện: “Tối nay em tự ngủ riêng, sang phòng bên ngủ .”

“Anh định ngủ ở phòng ngủ chính.” Ninh Thương Vũ nhặt chiếc gối lăn xuống thảm lên, đặt bên cạnh Lâm Trĩ Thủy. Một mảng lớn vết bẩn đáng ngờ đó cũng thể phân biệt là của ai, khóe môi cong lên đầy ẩn ý, : “Cô Lâm, vì em thích chiếc giường đến , nên nhường cho em đấy.”

Cô Lâm???

Lâm Trĩ Thủy ngay lập tức bắt sai trọng tâm, khi Ninh Thương Vũ lơ đãng bước ngoài, cô kìm ném một chiếc gối sạch khác về phía .

Tra nam lớn!

Siêu cấp tra nam!!

Siêu cấp siêu cấp tra nam!!!

Tối nay giường mà.

Không khách sáo mỉa mai, gọi tên Lâm Trĩ Thủy của cô!

Cú ném , ngờ khiến Ninh Thương Vũ đang gần đến cửa trở , chống một đầu gối lên mép giường, vươn dài cánh tay nắm lấy cô: “Xem em vẫn thể tự ngủ .”

Đôi tay chút cách chạm làn da ở hõm eo cô, Lâm Trĩ Thủy giật , tim đập nhanh tức thì, nhạy cảm rụt , nhưng vô ích, chân mềm nhũn, cũng tê dại, còn đau… đủ triệu chứng kỳ quái từng trải qua đều xuất hiện.

Loading...