"Rầm!"
Âm thanh nặng nề làm Cố Duy Nhất choáng váng.
Hướng Vân Phong đánh lùi hai bước loạng choạng, nhíu mày, đưa tay lau vết m.á.u rỉ ở khóe miệng.
Hướng Vân Phong Phó Cảnh Thần mặt, rõ thể lùi bước.
Anh nhường "bé hạt tiêu" của cho đàn ông một .
Và , tuyệt đối cho phép cô rời xa nữa.
Vùng má đánh của Hướng Vân Phong nhanh chóng sưng đỏ lên, nhưng hề bận tâm, chớp mắt vô cảm, lập tức đáp trả.
Hai ngang tài ngang sức, đánh dữ dội ngay cổng công viên giải trí.
Chỉ lát , sự ồn ào thu hút nhiều qua đường, họ hiếu kỳ hai đàn ông đang vật lộn, tiếng bàn tán xôn xao nổi lên khắp nơi.
Cố Duy Nhất lúc còn quan tâm đến việc mất mặt , cô thấy mặt Hướng Vân Phong đầy vết xanh tím, đầy thương tích, thực sự đành lòng tiếp, liền xông lên chắn mặt Hướng Vân Phong.
"Phó Cảnh Thần dừng tay! Dừng !" Cố Duy Nhất nhắm chặt mắt, hét lớn.
Nhận thấy Cố Duy Nhất đột nhiên xông , Phó Cảnh Thần gắng gượng dừng cú đ.ấ.m vung , giận dữ chằm chằm Cố Duy Nhất.
"Cô điên ! Nếu dừng tay, cú đ.ấ.m đó sẽ đánh trúng cô!"
Cố Duy Nhất thở dốc mở mắt , chỉ vài giây, mặt cô lấm tấm mồ hôi.
Cô bất lực Phó Cảnh Thần cũng mang nhiều vết thương mặt, yếu ớt khuyên nhủ: "Phó Cảnh Thần, dừng ."
Vì hành động công khai bảo vệ Hướng Vân Phong của cô, Phó Cảnh Thần chỉ cảm thấy trái tim ngày càng lạnh giá.
"Cố Duy Nhất, cô bảo vệ tình nhân của đến ?"
Cách gọi đầy sỉ nhục khiến Cố Duy Nhất cảm thấy vô cùng xúc phạm, cô lập tức nổi giận: "Đủ , Phó Cảnh Thần, làm ơn đừng làm ầm ĩ nữa ? Anh Vân Phong là nhà của , cái thứ tình nhân gì cả!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ngay-kham-thai-bach-nguyet-quang-cua-anh-ve-nuoc-co-duy-nhat-pho-canh-than/chuong-87-dung-lai-di.html.]
Phó Cảnh Thần lạnh lùng cô, âm trầm : "Nhiều năm như , từng cô nhắc đến nhà nào tên là Vân Phong. Cố Duy Nhất, cô bịa đặt khi thể làm ơn nháp ? Bộ dạng dối của cô, thật sự khiến chán ghét."
Cố Duy Nhất cố nén giận siết chặt nắm đấm, cả như Phó Cảnh Thần tự tay ném vực sâu băng giá.
Cô mấp máy đôi môi tái nhợt, khàn giọng hỏi: "Nếu cho rằng gì cũng là dối, và chán ghét đến , tại còn xuất hiện ở đây?"
Phó Cảnh Thần nhận thấy sự yếu đuối và tổn thương thoáng qua trong mắt Cố Duy Nhất, tim bỗng nhiên nghẹn .
lời thốt kỳ lạ, theo sự kiểm soát của .
"Tất nhiên là vì cô xô ngã Lị Lị thương bỏ trốn vì sợ tội, chuyện đương nhiên thể bỏ qua dễ dàng như ."
Nghe lời , Cố Duy Nhất nguội lạnh.
Cô tự giễu nhếch khóe môi, nhanh chóng cụp mắt xuống, cố gắng kìm nén sự nghẹn ngào và đau xót đang trào lên cổ họng.
Hơi thở Cố Duy Nhất run nhẹ, khi cô ngước mắt lên nữa, cô bình tĩnh đến lạ thường.
"Phó Cảnh Thần, nữa, căn bản hề động tay với Lâm Lị Lị, xin đừng vu khống nữa."
"Vu khống?" Sự mỉa mai trong ánh mắt Phó Cảnh Thần hiện rõ: "Tôi tận mắt thấy cô đẩy Lị Lị xuống cầu thang, còn thể là giả ? Ban đầu, khi Lị Lị cô đẩy cô xuống, còn tin cô tồi tệ đến mức đó. bây giờ, nhận cô rõ ràng ! Cô Cố Duy Nhất, từ đầu đến cuối chính là một phụ nữ độc ác ti tiện!"
"Bốp!" Tiếng tát giòn giã vang lên.
Mắt Cố Duy Nhất cay xè, cô thẳng Phó Cảnh Thần đang đánh lệch mặt.
Đau lòng, cam tâm, uất ức, căm phẫn, vô cảm xúc dâng trào trong lòng cô.
Cô thực sự quá đủ với Phó Cảnh Thần !
Cho đến khi má nóng rát, Phó Cảnh Thần mới phản ứng .
Anh thể tin nổi Cố Duy Nhất đang căng thẳng.
Người phụ nữ điên , cô dám đánh ?!