Ngày Anh Cưới Người Khác - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-20 10:12:27
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi choàng tỉnh, cả đau nhức như trải qua một trận bão lớn. Mùi hương của thảo mộc và thuốc bắc thoang thoảng trong khí. Tôi một chiếc giường tre đơn sơ, xung quanh là những bức tường gỗ cũ kỹ. Đây là bệnh viện, cũng là nhà .

 

“Cô bé, cuối cùng cô cũng tỉnh .” Một giọng trầm ấm vang lên. Tôi đầu, thấy một phụ nữ lớn tuổi đang bên cạnh. Bà mái tóc bạc phơ búi gọn gàng, khuôn mặt hiền từ nhưng đôi mắt sắc sảo đến lạ.

 

Tôi cố gắng dậy, nhưng rã rời. “Bà... bà là ai? Đây là ?” Giọng khản đặc, như trải qua một giấc mơ dài.

 

Bà mỉm nhẹ. “Ta là Mây. Đây là nhà của , ven sông. Ta thấy cô bé trôi dạt bờ, cứ tưởng qua khỏi.”

 

“Trôi dạt?” Tôi nhíu mày. Ký ức vụt về. Chiếc váy cưới, Bách, hồ nước, và cái lưng vô tình của . Nỗi đau và sự căm phẫn bùng lên trong lòng .

 

“Con bé may mắn lắm,” Bà Mây tiếp, giọng bà vẫn nhẹ nhàng. “Nếu sông lấy nước sớm, chắc giờ cô thành một phần của dòng chảy .”

 

Tôi im lặng. Cảm giác lạnh lẽo của nước hồ vẫn còn đọng da thịt. Tôi c.h.ế.t sống . Và cái c.h.ế.t hụt đó đổi .

 

“Cô bé còn nhớ gì ?” Bà Mây hỏi, ánh mắt bà sâu , như thể thấu tâm can.

 

Tôi gật đầu. “Tôi nhớ. Nhớ tất cả.” cảm thấy những trống trong đầu. Những gì xảy khi đến tiệc cưới, thứ đều mờ nhạt. cái khoảnh khắc Bách lưng, nó rõ ràng như xảy .

 

“Cô bé sốc nặng,” Bà Mây , như đoán suy nghĩ của . “Cơ thể cô suy kiệt, và tâm trí cô cũng . Tốt nhất là hãy nghỉ ngơi thật kỹ.”

 

Những ngày đó, sống cùng Bà Mây trong căn nhà nhỏ ven sông. Bà là một lương y, chuyên bốc thuốc và chữa bệnh bằng thảo mộc. Bà ít , nhưng luôn chăm sóc tận tình. Bà hỏi nhiều về quá khứ của , nhưng ánh mắt bà luôn chứa đựng sự thông hiểu sâu sắc.

 

Tôi dần hồi phục. Cơ thể khỏe mạnh hơn, nhưng tâm hồn trống rỗng. Tôi mất một phần ký ức của , những ký ức liên quan đến Bách. Điều khiến cảm thấy lạc lõng, như một xa lạ trong chính cuộc đời .

 

Một buổi chiều, bên cửa sổ, dòng sông phẳng lặng. Tôi nhớ lời của Bảo, về Lê Mai, về tập đoàn Đông Á. Tôi , đây là một cuộc tình tay ba đơn thuần. Nó là một sự tính toán, một sự đổi chác.

 

“Cô bé đang nghĩ gì ?” Bà Mây đặt chén thảo mộc xuống bàn. Hương thơm dịu nhẹ xoa dịu tâm trí .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ngay-anh-cuoi-nguoi-khac/chuong-2.html.]

 

“Tôi đang nghĩ... về ,” , giọng đầy chua chát. “Về những gì xảy .”

 

Bà Mây khẽ thở dài. “Hận thù sẽ chỉ làm tổn thương chính thôi, cô bé ạ.”

 

thể hận,” đáp, giọng bất giác trở nên lạnh lẽo. “Anh chết. Anh bỏ mặc . Tôi sẽ bao giờ quên điều đó.”

 

“Vậy cô bé làm gì?” Bà Mây hỏi, ánh mắt bà còn sự hiền từ nữa, đó là một sự nghiêm nghị.

 

Tôi thẳng mắt bà. “Tôi trở . Trở để đòi những gì thuộc về . Để bắt trả giá cho sự tàn nhẫn đó.”

 

Bà Mây im lặng một lúc lâu. Bà dò xét, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, bà gật đầu.

 

“Con đường cô bé chọn sẽ khó khăn. nếu cô bé quyết tâm, sẽ giúp.”

 

Tôi ngạc nhiên bà. “Bà giúp ?”

 

“Ta thấy nhiều tổn thương, nhiều bỏ rơi. Cô bé một ý chí mạnh mẽ. Ta tin cô bé thể làm ,” Bà Mây , dậy, bước đến một cái rương gỗ cũ kỹ. Bà mở nó , bên trong là những cuốn sách cổ, những bản đồ và nhiều tài liệu lạ lùng.

 

“Ta sẽ dạy cô bé thứ cô bé cần để sống sót trong thế giới khắc nghiệt đó. Cô bé sẽ học cách che giấu phận, học cách thấu lòng , và quan trọng nhất là học cách bảo vệ chính ,” Bà Mây , giọng bà còn là giọng của một lương y nữa, mà là của một thầy, một dẫn dắt.

 

Tôi hiểu. Bà Mây chỉ cứu mạng , mà còn trao cho một cơ hội thứ hai. Một cơ hội để sống , để mạnh mẽ hơn, và để đối mặt với quá khứ. Từ giây phút đó, còn là Nguyễn Lan yếu đuối tình yêu làm mù quáng nữa. Tôi sẽ là một khác, một rèn giũa từ nỗi đau, và sẵn sàng cho cuộc chiến sắp tới.

 

Tôi bà, đôi mắt đầy quyết tâm. “Tôi sẽ học. Tôi sẽ làm thứ để hối hận.”

 

Bà Mây chỉ khẽ gật đầu, đưa cho một cuốn sách cũ. “Bắt đầu từ đây , Lan. Cô bé sẽ học thứ, từ đầu.”

 

Tôi cầm cuốn sách, cảm thấy một luồng năng lượng mới chảy trong huyết quản. Con đường phía đầy chông gai, nhưng còn sợ hãi. Tôi c.h.ế.t một . Bây giờ, đang sống , và sẽ để ai dẫm đạp lên nữa. Trần Bách, Lê Mai, hãy đợi đấy. Tôi sẽ trở , và , sẽ lặng lẽ chìm xuống nữa.

Loading...