Ngày Anh Cưới Người Khác - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-20 10:12:18
Lượt xem: 55
Tôi ở góc khuất, cảm giác như một bóng ma lạc cõi phàm trần. Ánh đèn pha lê rực rỡ từ sảnh tiệc cưới hắt xuống, lung linh đến chói mắt. Tiếng nhạc du dương, những tiếng rộn ràng, tất cả tạo nên một bức tranh hạnh phúc mà thuộc về.
Người đàn ông từng yêu hơn cả sinh mạng đang sân khấu. Anh , Trần Bách, khoác tay một phụ nữ khác – Lê Mai – mỉm rạng rỡ. Đó là nụ mà từng dành cho , từng hứa hẹn cả một tương lai.
Tôi nắm chặt chiếc ví nhỏ trong tay, móng tay hằn sâu da thịt. Trái tim như hàng ngàn mũi kim đ.â.m , đau đớn đến tê dại. Tôi đến đây để phá hoại, chỉ cuối, để tự kết thúc đoạn tình cảm ám ảnh .
“Lan, em làm gì ở đây?” Một giọng quen thuộc vang lên bên tai, khiến giật . Là Bảo, bạn của Bách, cũng là bạn cũ của .
Tôi , nở một nụ gượng gạo. “Chào Bảo. Tôi... chỉ ngang qua thôi.”
Bảo với ánh mắt phức tạp, thương hại khó xử. “Em vẫn quên Bách ?”
Tôi lắc đầu, cố gắng tỏ mạnh mẽ. “Quên . Chỉ là... tò mò xem thôi.”
“Bách giờ hạnh phúc lắm,” Bảo , giọng nhỏ dần, như sợ làm tổn thương. “Mai là con gái của ông chủ tập đoàn Đông Á, cô yêu Bách thật lòng.”
Nghe những lời đó, chỉ thấy nực . Hạnh phúc? Yêu thật lòng? Vậy còn lời hứa dành cho thì ?
Tôi , nên đến đây. Mỗi giây phút ở chỉ khiến vết thương trong lòng thêm rỉ máu. Tôi khẽ thở dài, định rời , thoát khỏi khí ngột ngạt .
Tôi xoay , bước chậm rãi về phía lối . Tôi biến mất, để dấu vết gì.
kịp bước thêm bước nào, một lực đẩy mạnh từ phía khiến mất thăng bằng. Tôi kịp phản ứng, cả loạng choạng.
Một tiếng “Ào” lớn vang lên. Tôi cảm nhận sự lạnh giá bao trùm lấy . Hồ nước khách sạn. Tôi ngã xuống hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ngay-anh-cuoi-nguoi-khac/chuong-1.html.]
Nước lạnh buốt tràn mũi, miệng. Tôi ho sặc sụa, cố gắng vùng vẫy. bộ váy dài và đôi giày cao gót khiến càng khó cử động. Tôi chới với, cố gắng bám víu bất cứ thứ gì thể, nhưng xung quanh chỉ là nước.
Tôi thấy tiếng nhạc vẫn vang lên từ sảnh tiệc, tiếng vẫn rộn ràng. Không ai để ý đến góc khuất . Không ai một đang chìm dần.
Tim đập thình thịch, một cảm giác hoảng loạn tột độ xâm chiếm. Tôi vùng vẫy yếu ớt hơn, phổi bắt đầu bỏng rát. Hình ảnh Bách và Mai nắm tay sân khấu thoáng qua trong đầu .
Tôi cố gắng ngẩng đầu lên, hy vọng một tia sáng, một bóng . Trong khoảnh khắc đó, thấy .
Trần Bách. Anh đang ở ban công tầng hai của khách sạn, ánh mắt hướng về phía hồ nước. Anh đầu , đúng khoảnh khắc chìm xuống. Ánh mắt chạm , chút hoảng hốt, chút bất ngờ.
Một thoáng, chỉ một thoáng thôi. Rồi ... chọn . Bóng lưng khuất dần cánh cửa.
Tim như ngừng đập. Cú sốc còn lớn hơn cả sự phản bội. Anh thấy , và bỏ mặc . Bỏ mặc c.h.ế.t đuối trong im lặng.
Nước tràn phổi, tầm của mờ dần. Cơ thể nặng trĩu, còn sức để vùng vẫy. Tôi cảm thấy lạnh, lạnh thấu xương. Tôi nghĩ, đây là kết thúc ? Kết thúc cho một cuộc tình, và cho cả cuộc đời ?
Tôi nhắm mắt , phó mặc phận. Ý thức chìm dần bóng tối. Trong giây phút cuối cùng, cảm thấy một nỗi căm hờn trỗi dậy mạnh mẽ. Căm hờn , căm hờn sự tàn nhẫn của . Căm hờn phận đẩy bi kịch .
, một cảm giác ấm áp bất ngờ bao trùm lấy . Một bàn tay, là ảo ảnh, mà là một bàn tay thật, nắm lấy tay . Nó kéo lên, kéo khỏi vực sâu của bóng tối, khỏi sự lạnh lẽo của cái chết.
Tôi đó là ai, tại họ ở đó. , chết. Và sẽ trở . Để trả tất cả. Để bắt trả giá.
Tôi bỗng cảm thấy một sức mạnh lạ thường trỗi dậy. Cái c.h.ế.t thể giữ . Và bây giờ, gì thể ngăn cản trở về. Trần Bách, Lê Mai, các sẽ đối mặt với hậu quả của những gì gây .
Tôi nín thở, cơ thể kéo lên từ đáy hồ. Ánh trăng mờ nhạt xuyên qua mặt nước, rọi khuôn mặt của một phụ nữ lạ. Bà mái tóc bạc trắng, đôi mắt sâu thẳm . Tôi gì đó, hỏi bà là ai, nhưng cổ họng nghẹn ứ. Tôi , từ giờ trở , cuộc đời sẽ còn giống như nữa. Tôi hồi sinh, nhưng là của ngày xưa.
Bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay , ấm áp một cách kỳ lạ giữa làn nước lạnh giá. Tôi lên khuôn mặt bà, một khuôn mặt khắc khổ nhưng ánh mắt đầy sự thấu hiểu. Bà chỉ khẽ lắc đầu, như thể chuyện sẽ xảy . Tôi , đây là sự trùng hợp. Đây là định mệnh. Và định mệnh , sẽ đưa trở . Trở để đòi những gì mất.