CHƯƠNG 5: Lạnh Như Chưa Từng Gần Nhau
Ánh sáng ban mai len qua khe rèm cửa, nhẹ nhàng hôn lên làn da trắng của cô.
Nhã Lam mở mắt. Đầu cô còn cuồng bởi những gì xảy tối qua. Cô đầu, nơi cạnh trống rỗng. Chăn gối lạnh ngắt. Anh… rời từ lúc nào?
Cảm giác xốn xang trong n.g.ự.c cô khiến cả như trống rỗng.
Khoảnh khắc , cô yêu .
Và cũng chính khoảnh khắc đó… cô bắt đầu sợ.
Cô bước xuống nhà trong chiếc áo cardigan mỏng khoác ngoài, gương mặt vẫn giấu nổi sự bối rối.
Duy Thâm đang ở bàn ăn, lật tờ báo như thường lệ. Áo sơ mi xám, cà vạt đen, ánh mắt thản nhiên như một buổi sáng từng xé nát bởi cơn cuồng nhiệt.
Anh ngẩng lên, cô đúng một giây.
“Chuẩn bữa sáng cho con . Hôm nay bận, dùng bữa ở nhà.”
Cô sững.
Câu của … lạnh hơn cả cơn mưa đêm qua.
“Anh… nhớ gì ?”
Anh liếc cô, ánh mắt tối . nhanh, giấu cảm xúc tờ báo.
“Cô nghĩ cần nhớ điều gì từ một đêm ngoài kế hoạch?”
Cổ họng cô nghẹn đắng.
“Vậy... tất cả chỉ là một sai lầm?”
“Là một sự yếu lòng.” – đáp lạnh lùng. “Cô làm công việc của là đủ .”
Cô lưng bỏ , mắt cay xè. Trái tim như ai bóp nghẹt. Người đàn ông đêm qua dịu dàng và cháy bỏng là ai? Còn sáng nay... chẳng khác gì một con d.a.o cắt ngang sự tự trọng của cô.
Phía , tờ báo trong tay khẽ run. Trình Duy Thâm siết chặt hàm.
Anh hề quên.
Anh nhớ từng thở, từng cái siết tay, từng tiếng cô thở gấp trong lòng .
… nếu thừa nhận rung động, nếu để cô bước tim – liệu cô rời như vợ từng? Anh sợ cảm giác bỏ , sợ mất mát, sợ cả thứ gọi là tình yêu.
Nên... chọn cách phủ nhận nó.
Chọn cách tổn thương cô, để cô đừng quá gần.
Cả ngày hôm , cô . Không trò chuyện. Chỉ lặng lẽ chăm sóc con trai trở về phòng sớm.
Còn … ngoài ban công phòng làm việc, tay siết ly rượu, mắt về phía phòng cô.
Rèm khép.
Cửa đóng.
Và tim cô… lẽ cũng đang dần khép .
CHƯƠNG 6: Em Muốn Rời Đi? Tôi Không Cho Phép
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ngam-em-trong-man-dem/chuong.html.]
Buổi sáng tại Trình gia vẫn im lìm như ngày. hôm nay, sự yên lặng còn là thanh thản… mà là nặng nề đến ngột ngạt.
Trình Duy Thâm đang xem tài liệu trong phòng làm việc thì cửa phòng gõ nhẹ.
Là cô.
Ngô Nhã Lam đó, gương mặt bình tĩnh đến lạ. Không còn đỏ hoe như hôm qua. Không giận dữ. Không uất ức. Chỉ một sự bình lặng lạnh lẽo… như thể trái tim cô khép thật sự.
“Tôi đến để báo…” – cô dừng một giây – “Tôi xin nghỉ việc.”
Tay bất giác siết chặt tài liệu.
“Lý do?”
“Tôi nghĩ còn phù hợp với vị trí nữa.” – cô đáp. “Tôi để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc.”
Ánh mắt cô chằm chằm. Cô gái mặt – mới đêm qua còn run rẩy trong lòng , giờ bình thản lời rời .
“Em nghĩ rời là xong ?” – giọng trầm thấp, pha lẫn tức giận.
“Chẳng rõ ? Tôi chỉ cần làm công việc. Vậy thì khi thấy còn phù hợp nữa... rời , là đúng thôi.”
“Em đang thử ?” – bật dậy, bước tới mặt cô.
“Không. Tôi đang giải thoát cho cả hai.”
Cô cúi đầu, giọng nhẹ tênh như gió thoảng.
“Xin hãy cho nghỉ đúng quy trình. Tôi sẽ bàn giao công việc trong ba ngày tới.”
Cô , nhưng nắm lấy cổ tay cô – , mạnh mẽ hơn, siết chặt hơn.
“Em rời , ai sẽ chăm con ?”
“Tôi sẽ hướng dẫn mới thật kỹ.”
“Em nghĩ cần ai khác ngoài em?”
“Anh cần ở … ngoài một đêm đó.” – cô ngẩng lên, mắt đầy xót xa.
Khoảnh khắc , mất kiểm soát.
Anh kéo cô sát lòng, cúi đầu xuống, môi ghé sát tai cô:
“Tôi thừa nhận... nhớ em đến phát điên. sợ. Sợ em cũng sẽ bỏ mà như đàn bà đó.”
“Vậy nên tổn thương , để khỏi tổn thương ?” – cô rưng rưng hỏi.
Anh trả lời. Chỉ ôm siết lấy cô, vùi mặt vai cô, như thể chỉ cần buông … cô sẽ biến mất mãi mãi.
“Đừng rời khỏi , Lam… Em rời , ôm ai giữa những đêm dài thế ?”
Tim cô vỡ vụn. Nước mắt lăn dài má. Cô trả lời… nhưng vòng tay cô dần dần siết , ôm lấy – đàn ông vốn tưởng trái tim, đang run rẩy .
Ngoài trời, mưa lất phất rơi. … ai còn thấy lạnh nữa.
Chỉ một vòng ôm siết chặt – đầy khao khát, đầy tổn thương, và cũng… đầy yêu thương.