NGẮM EM TRONG MÀN ĐÊM - CHƯƠNG 24: Lời Cầu Hôn Giữa Đời Thường

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-14 05:14:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 24: Lời Cầu Hôn Giữa Đời Thường

Ánh nắng buổi sáng len qua khung cửa sổ, rọi lên hình Nhã Lam đang cuộn trong vòng tay Duy Thâm.

Anh thức từ sớm nhưng vẫn im, siết chặt cô như đánh mất ấm dịu dàng thêm một nào nữa.

Ánh mắt dịu dàng đến mức hiếm thấy, nhưng ẩn sâu trong đó là một quyết tâm chín muồi.

“Lam…” – khẽ thì thầm bên tai cô khi cô hé mắt tỉnh dậy.

“Em thế?” – cô hỏi nhỏ, ngơ ngác nụ đầy ý vị của .

“Dậy thôi… hôm nay chuyện quan trọng.” – , cúi xuống đặt một nụ hôn thật sâu lên trán cô.

---

Bữa sáng hôm đó, khí trong biệt thự lạ.

Tất cả nhân viên đều tập trung trong phòng khách lớn, bàn đặt một hộp nhẫn tinh xảo, bên cạnh là bình hoa hồng đỏ rực.

Con trai quản gia dắt , mặc bộ vest nhỏ xinh, tay cầm một chiếc nhẫn bé xíu bằng nhựa, nét mặt ngơ ngác nhưng đáng yêu.

Nhã Lam bước xuống từ cầu thang, thoáng khựng khi thấy tất cả đang chờ .

Duy Thâm ngay giữa đại sảnh, dáng vẻ vững chãi, ánh mắt chỉ dán cô.

Anh tiến lên, dừng ngay mặt cô, … bất ngờ quỳ một chân xuống.

Không ai một lời nào.

Chỉ giọng trầm ấm nhưng đầy chân thành của vang lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ngam-em-trong-man-dem/chuong-24-loi-cau-hon-giua-doi-thuong.html.]

“Lam… hôm nay mặt con trai , mặt tất cả , điều :

Cảm ơn em vì xuất hiện… cảm ơn em vì yêu thương con … và cảm ơn em vì yêu , dù từng làm em tổn thương đến thế.”

Ánh mắt sâu mắt cô, kiên định hơn bao giờ hết:

“Làm vợ nhé, Lam. Làm của con trai … và là phụ nữ mà nắm tay cả đời .”

---

Không ai thở nổi một tiếng.

Còn Nhã Lam… nước mắt rơi lúc nào .

Cô đưa tay lên che miệng, gật đầu liên tục, môi run run:

“Vâng… em đồng ý…”

Cậu bé con trai chạy tới, đưa chiếc nhẫn nhựa bé xíu lên:

“Mẹ Lam đeo cái ạ!”

Mọi phá lên , còn Duy Thâm thì lấy từ trong túi hộp nhẫn thật sự – viên kim cương sáng lấp lánh, cẩn thận đeo ngón áp út của cô.

Anh dậy, ôm chầm lấy cô, cúi xuống thì thầm:

“Em là của … từ giờ, ai thể chia cắt chúng nữa.”

---

Không còn phiên tòa, còn tranh giành.

Chỉ còn một gia đình nhỏ – nơi Duy Thâm, Nhã Lam và con trai … chính thức bắt đầu một hành trình mới: đầy yêu thương và bình yên. 

Loading...