CHƯƠNG 21: Một Đêm Trước Sóng Gió
Buổi tối hôm đó, bữa ăn đầy ấm áp nhưng trong lòng vẫn còn chút căng thẳng, Duy Thâm đưa Nhã Lam trở về phòng ngủ lớn – căn phòng nay chính thức là gian dành cho “chủ nhân mới” mà công khai tuyên bố.
Ánh đèn vàng dịu phủ lên hình mảnh mai của cô khi cô bên khung cửa sổ, về khu vườn im lìm ngoài .
Duy Thâm bước đến từ phía , hai tay vòng qua eo cô, giọng trầm nhưng ngọt ngào vang lên bên tai:
“Em đang lo lắng , Lam?”
Cô khẽ gật đầu.
“Anh ngày mai em mang tâm trạng như thế… đêm nay… chỉ là và em, suy nghĩ gì cả.”
Anh xoay cô , ánh mắt đen sâu thẳm chứa đầy khao khát.
Không cần thêm một lời nào, cúi xuống… hôn cô.
---
Nụ hôn dịu dàng, chậm rãi… nhưng càng lúc càng sâu, càng nhiều tham lam.
Bàn tay lướt tấm lưng mảnh mai, kéo sát cơ thể cô gần .
Hơi thở nóng rực bên cổ cô, giọng khàn đặc vang lên:
“Đêm nay… để yêu em như đầu…”
Từng nút áo ngủ của cô tháo cẩn thận, chậm rãi… như nâng niu một báu vật mà từng sợ mất .
Bàn tay miết nhẹ theo từng đường cong cơ thể cô, ánh mắt rời từng biểu cảm khuôn mặt cô: đỏ bừng, run rẩy, ướt át.
“Anh… Duy Thâm…” – cô khẽ rên lên khi môi trượt từ cổ xuống bờ vai gầy, thấp dần, để những dấu hôn chiếm hữu mờ ám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ngam-em-trong-man-dem/chuong-21-mot-dem-truoc-song-gio.html.]
“Gọi tên , Lam… chỉ gọi tên thôi…” – thì thầm bên tai cô.
---
Khi tiến , cô vòng tay ôm lấy , tiếng thở gấp gáp hòa quyện.
Những nhịp di chuyển của chậm, sâu và triều mến, còn cuồng nhiệt bùng nổ như đêm đầu, mà là sự dịu dàng khắc sâu:
"Anh ở đây. Anh yêu em. Và sẽ để ai cướp em ."
Anh nâng cằm cô lên, ánh mắt dán chặt đôi mắt đẫm nước :
“Nhìn , Lam…
Anh khắc giây phút ký ức em… để em còn lo lắng điều gì nữa…”
Cô rên khẽ, bàn tay bấu lấy bờ vai vững chãi , trái tim như tan chảy.
---
Sau tất cả, khi đam mê lắng , Duy Thâm ôm cô thật chặt trong vòng tay, vùi mặt mái tóc rối bời mềm mại.
“Lam…” – thì thầm – “Ngày mai… sẽ chỉ bảo vệ quyền nuôi con.
Anh sẽ bảo vệ cả quyền giữ em bên đời … mãi mãi.”
Nhã Lam siết chặt vòng tay ôm , đôi mắt nhòe lệ nhưng môi nở một nụ nhẹ nhõm:
“Em tin …”
---
Ngoài cửa sổ, trời quang mây.
Một buổi sáng bình yên đang đến gần… nhưng sóng gió thực sự, chỉ mới bắt đầu.