NGẮM EM TRONG MÀN ĐÊM - chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-09 02:28:45
Lượt xem: 33
CHƯƠNG 1: Bảo Mẫu Mới Của Nhà Họ Trình
Căn biệt thự Trình gia lúc nào cũng lạnh lẽo, im lặng đến mức lạ chùn chân. hôm nay, nơi đó bước một khiến cả gian bỗng ấm hơn.
Ngô Nhã Lam – cô bảo mẫu mới 25 tuổi, dáng mảnh mai nhưng đầy sức sống. Mái tóc xoã nhẹ bên vai, ánh mắt đen láy lấp lánh khi bé đang co ro ghế sofa.
“Chào con, cô là Nhã Lam. Cô đến để làm bạn với con nhé?” – giọng cô dịu dàng như một bản nhạc chiều.
Cậu bé gì, chỉ liếc cô rúc đầu gấu bông. Trình Duy Thâm – đàn ông phía – chăm chú theo dõi. Đôi mắt lạnh lẽo của thoáng chao đảo.
Không hiểu , từ giây phút cô bước , thấy lòng bất an. Cô ... một thứ gì đó khiến gần.
“Tôi thích lắm lời. Chỉ cần chăm sóc con thật .” – lạnh giọng.
“Vâng.” – cô cúi đầu.
Tưởng rằng những ngày sẽ nhạt nhẽo như , nhưng … Cô bảo mẫu dọn dẹp, nấu ăn, hát ru, và cả… khiến trái tim lay động.
CHƯƠNG 2: Một Đêm Đầy Mùi Sữa Và Mùi Em
Trình Duy Thâm hiếm khi về nhà sớm. hôm nay, hiểu vì về khi đồng hồ mới chỉ điểm tám giờ tối.
Ngôi nhà yên ắng đến mức còn rõ tiếng nhịp tim đập.
Vừa bước qua phòng khách, thấy ánh đèn vàng dịu hắt từ bếp. Tiếng khe khẽ, tiếng thìa va thành bát sứ, và giọng nhẹ như gió mùa thu vang lên:
“Con ăn ngoan, đó cô kể chuyện cho nhé.”
Anh lặng ở cửa bếp. Cô đang mặc tạp dề, mái tóc buộc gọn, tay đút từng muỗng cháo cho con trai – đứa bé bướng bỉnh từng chịu ăn ngoan với bất kỳ ai.
Một tay cô vỗ nhẹ lưng bé, tay đỡ lấy khăn, mỉm dịu dàng. Không cần phấn son, cô vẫn toả sáng theo cách riêng.
“Cháo ngon ?” – cô hỏi nhỏ.
Cậu bé gật đầu, đôi mắt ngập tràn tin tưởng và yên bình.
Lòng Trình Duy Thâm chợt trào lên một cảm giác lạ: ấm áp, khó chịu. Anh từng nghĩ... sẽ ghen với chính con trai vì cô bằng ánh mắt đó.
“Trễ mà còn cho thằng bé ngủ ?” – lên tiếng, giọng trầm và khẽ khàng hơn thường ngày.
Nhã Lam giật , suýt làm rơi bát.
“À... Tôi xin . Cậu bé bảo đói bụng, sợ để đói thì ngủ .”
“Lần báo với .”
“Vâng.”
Không khí bỗng trở nên khác thường. Cô cúi đầu, gần. Một giây, hai giây… một mùi hương lạ thoảng qua. Mùi sữa nóng hòa với mùi tóc cô – thứ hương khiến đàn ông từng trải như khựng .
“Cô , từ ngày cô đến, thằng bé chịu nhiều hơn.” – bỗng .
Nhã Lam ngẩng lên. Khoảnh khắc đó, đôi mắt cô chạm mắt – sâu thẳm, u tối, và... cực kỳ quyến rũ.
“Tôi chỉ cố làm công việc thôi ạ.”
“Cô làm quá .” – khẽ .
Lần đầu tiên, nụ của đàn ông mang vẻ lạnh nhạt. Nó làm tim cô lỡ mất một nhịp.
“Cô... vẫn ăn tối?” – hỏi, mắt dừng nơi cổ tay nhỏ đang run nhẹ.
“À, . Tôi định đợi bé ngủ ăn .”
“Vậy ăn cùng .”
“Gì cơ?” – cô mở to mắt.
“Tôi hai .”
Bữa tối hôm đó, họ đối diện nơi bàn dài. Cô ngại ngùng ăn ít, còn ... uống thêm một ly rượu đỏ – điều hiếm khi xảy .
“Cô tên đầy đủ là gì?”
“Ngô Nhã Lam.”
“Cái tên dịu.” – lẩm bẩm, thêm – “Giống như chính cô .”
Cô khựng , tim đập dồn dập.
“Anh Trình…”
“Gọi là Duy Thâm. Ở đây, cô là duy nhất giữ cách.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ngam-em-trong-man-dem/chuong-1.html.]
Bàn tay đặt lên mặt bàn, gần sát tay cô. Không chạm. ấm như đang lan dần trong máu.
Lần đầu tiên cô thấy khó thở vì hồi hộp, mà vì ánh mắt đàn ông đối diện đang như ... nuốt trọn .
CHƯƠNG 3: Khi Khoảng Cách Không Còn Là Khoảng Cách
Đêm đó trời mưa nhẹ. Giọt nước rơi lộp độp bên ô cửa kính, khiến gian trở nên tĩnh lặng một cách lạ lùng.
Nhã Lam dọn dẹp xong, định về phòng thì chợt tiếng bước chân phía . Cô – là .
Trình Duy Thâm, trong chiếc áo sơ mi trắng tháo hai nút cùng, tay cầm ly rượu sóng sánh, ánh mắt uể oải nhưng sâu như đại dương. Cô lúng túng cúi chào:
“Anh... vẫn ngủ ạ?”
“Không ngủ .”
Cô gật nhẹ, định bước sang hướng khác thì giọng trầm trầm vang lên:
“Ngồi với một chút.”
“Ơ... nghĩ…”
“Chỉ là uống một ly thôi.”
Cô tại đồng ý. Có lẽ là vì ánh mắt . Ánh mắt như ma lực, kéo cô gần... từng chút một.
Phòng khách chỉ tiếng mưa và tiếng ly va . Anh một đầu sofa, cô đầu bên , giữ một cách an – ít nhất là bề mặt.
“Cô bao nhiêu tuổi ?”
“Hai mươi lăm.”
“Có yêu ?”
Cô ho khẽ, bất ngờ.
“Không, từng yêu ai.”
Anh khẽ nhướn mày, ánh mắt thoáng d.a.o động.
“Tôi tin.”
“Thật đấy.” – cô mỉm . “Tôi kiểu dễ mở lòng.”
“Vậy thì…” – nhấp một ngụm rượu, ánh như thiêu đốt – “ là đầu tiên khiến cô thấy rung động, đúng ?”
Cô sững . Trái tim như ngừng đập trong thoáng chốc.
“Anh... đang đùa ?”
“Không.” – dậy, bước từng bước chậm rãi đến gần. “Tôi từng đùa về cảm xúc của .”
Khoảnh khắc cúi xuống, thở nóng ấm phả gò má cô, cô dám ngẩng đầu. Không vì sợ… mà vì tim đang đập như trống trận.
Bàn tay đặt lên lưng sofa phía lưng cô, vây lấy gian. Không động , nhưng cả cô như bao phủ.
“Anh Duy Thâm… nghĩ nên ngủ…”
“Đi .” – nhỏ, nhưng cúi sát tai cô. “Nếu làm gì nhiều hơn.”
Giọng khàn khàn. Cô vùng dậy, nhưng tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô – mạnh, thô bạo, chỉ đơn giản là... buông.
“Đừng tránh nữa, Lam.”
Cô . Mắt đỏ lên vì rượu, nhưng trong đó là một đàn ông đang vật lộn giữa cảm xúc và lý trí.
“Con trai cần …” – cô khẽ , như một lời nhắc nhở.
“Và … cũng cần em.”
Chữ “em” phát từ miệng làm cô chấn động. Trái tim cô co thắt .
Khoảnh khắc , cả hai đều : cách giữa họ – còn là cách.
Cô bước nhanh về phòng, đóng cửa . bàn tay run nhẹ, và môi vẫn còn ẩm ướt – bởi thở của một đàn ông thể chạm .
Còn , vẫn giữa phòng khách, một tay siết chặt ly rượu, tay … vẫn còn lưu ấm cổ tay cô.
Anh khẽ, tự giễu:
“Tôi sắp kìm , Lam …”