Sử Văn Bác học ở trường đến nỗi đầu óc lú lẫn cả , hồi đó nhận " xanh" đến mức nào.
Mẹ chồng luôn miệng kể lể mặt Sử Văn Bác rằng ngày xưa sinh khó khăn thế nào, nuôi ăn học khổ sở .
thực tế Sử Văn Bác học giỏi, từ bậc đại học nhận đủ loại học bổng.
Anh còn dạy thêm bên ngoài, kiếm ít tiền.
Số tiền đó một độc làm mà tiêu hết, nên đều tích cóp gửi về cho chồng.
Thậm chí học phí đại học của cũng dùng đến khoản vay sinh viên, học thạc sĩ, gia đình cũng giúp trả khoản vay đó, vì thế còn ảnh hưởng đến điểm tín dụng của .
Mãi đến khi làm, mới chuyện , vội vàng trả hết khoản vay sinh viên.
Con trai út của chồng là một công tử bột nhà nghèo.
Cậu bỏ học từ cấp hai, hồi đó chồng gần như quỳ xuống cầu xin, nhưng vẫn sống c.h.ế.t chịu học.
Bảo học một nghề tử tế thì cũng chịu, ngày nào cũng chỉ nghĩ làm ăn kiếm tiền lớn.
Trước mở ba cửa hàng, đều phá sản.
Thế nhưng dù , con trai út vẫn là cục vàng cục bạc của chồng.
Khi và Sử Văn Bác kết hôn thì xe nhà, mua nhà nhờ bố chồng giúp đỡ một ít, họ một mực tiền.
Cuối cùng kiên quyết bỏ một xu nào.
chúng mua nhà xong bao lâu, bố chồng ngay lập tức mua đứt một căn nhà ở quê cho con trai út, còn trang trí nội thất tinh xảo.
Đứa trẻ yêu thương là đứa hiểu chuyện nhất.
Sử Văn Bác thông cảm cho bố , nghĩ rằng bố cho thêm tiền mua nhà là vì thật sự tiền trong tay.
ông nội qua đời, về quê một chuyến.
Khi tận mắt thấy căn nhà to lớn và đẽ mà bố mua cho em trai, mới sốc.
Lúc đó cũng dần hiểu , bố tiền, mà là yêu đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nang-dau-muu-tri-dau-me-chong-tra-xanh/chuong-6.html.]
Chuyện nhà cửa trở thành một nút thắt trong lòng Sử Văn Bác.
Mẹ chồng ngu xa đương nhiên những điều , bà còn gây sự, thỉnh thoảng giẫm vùng cấm địa của Sử Văn Bác.
Lúc đó căn nhà là và Sử Văn Bác tự xem mua.
Mẹ chồng bới lông tìm vết, vẻ bề .
"Không hai đứa ngày xưa nghĩ gì mà mua căn nhà , con xem cái ánh sáng , một ngày đến hai tiếng nắng cũng chiếu tới."
Nguyên tắc của là ai bỏ tiền thì đó quyền lên tiếng, bỏ một xu nào thì im miệng sang một bên.
"Hết cách , lúc đó chúng con tiền." Tôi khẩy một tiếng, cảm thán sự ngu ngốc của chồng.
" , lúc đó chúng con đến tiền của ruột cũng mượn , mua căn nhà như thế lắm !" Sử Văn Bác lạnh lùng đáp một câu.
Mẹ chồng điều liền ngậm miệng . Không bà hối hận đến mức tự tát hai cái .
"Con Văn Bác , nhà của chú út to ạ?"
Tôi cố tình rắc muối vết thương của Sử Văn Bác, hết cách , đủ đau mới thể ghi nhớ sự thật.
"Cũng tàm tạm, nhà ở quê rẻ nên mới mua cho nó căn nhà to một chút. Hơn nữa, con và Văn Bác ở xa, chúng cũng trông cậy , còn sống nương tựa con trai út nữa chứ." Mẹ chồng với giọng điệu mỉa mai.
"Văn Bác tuy giúp việc, nhưng tiền thì thiếu, chẳng bao nhiêu năm nay vẫn luôn gửi tiền cho bố ?
"Rồi chú út của xem, bỏ tiền bỏ công, hai ông bà già còn bù lỗ."
Đụng đúng chỗ yếu của chồng, bà lập tức vui, sa sầm mặt : "Hết cách , tại Văn Bác nó tiền đồ chứ ."
"Có tiền đồ thì đáng thiệt thòi ? Con thấy Văn Bác chỉ chịu thiệt, mà còn chẳng tiếng nữa là! Tâm tư của bố đều dồn hết chú út . Hoàn xót xa cho Văn Bác lăn lộn ở thành phố lớn khổ sở thế nào, xem tuổi còn trẻ mà tóc bạc !"
Sử Văn Bác im lặng một lời, từng câu từng chữ của đều là những điều nghĩ trong lòng nhưng thể thốt .
Mẹ chồng thấy bắt đầu châm ngòi, vội vàng biện minh:"Con đừng bừa, Văn Bác là đứa con đầu lòng của , thương nó nhất."
Tôi mỉm : "Thế nhưng, là một chuyện, làm là chuyện khác, dù tiền ở , tình yêu ở đó mà."