Nàng Dâu Mưu Trí Đấu Mẹ Chồng Trà Xanh - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-09-06 12:11:15
Lượt xem: 1,235

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà chủ , chồng, cũng cực kỳ vô tội chồng.

 

Mẹ chồng mặt như xác sống, cơn giận lờ mờ hiện .

 

"Thôi , để tự làm!"

 

Mẹ chồng móc ví quăng tiền thanh toán.

 

Đó là câu cuối cùng bà với ngày hôm đó.

 

Sau đó suốt hai ngày, bà thèm chuyện với nữa.

 

Hôm đó cố tình mang ví và điện thoại, ngay cả thẻ xe buýt, cũng mang.

 

Thời tiết tháng Sáu, mặt trời đúng là gay gắt.

 

Tôi và chồng xe buýt một quãng đường dài, xe buýt về, chân đến tê dại.

 

Mẹ chồng béo, lúc chen xuống xe buýt thì mặt bà đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa.

 

Mãi mới về đến nhà, bước cửa la lớn: "Cuối cùng cũng về , con khát c.h.ế.t !"

 

Tôi cầm cốc nước lên tu một "ực ực ực".

 

Sử Văn Bác vẻ đáng thương của cũng đành lòng.

 

"Sao thế, hai mua chai nước uống ?"

 

Mẹ chồng lạnh mặt đáp lời, chỉ lo ghế sofa thở dốc.

 

Tôi đáng thương : "Hôm nay đều tại em quên mang điện thoại và ví , một xu dính túi."

 

"Thế , cũng mang tiền ?"

 

Tôi tủi liếc chồng.

 

"Mẹ mang tiền mà , tiền quần áo đều là bà tự trả đó, đều tại em ..."

 

Sử Văn Bác hỏi chồng: "Mẹ mang tiền mà còn tiếc mua chai nước cho Tiểu Nhu ?

 

"Trời nóng như thế , cô cùng một quãng đường xa, đúng là quá đáng!"

 

Một loạt lời phàn nàn của Sử Văn Bác khiến chồng bùng nổ.

 

Bà như một quả đạn pháo, "vù" một tiếng bật dậy từ ghế sofa, lớn tiếng chửi bới.

 

"Nó uống nước tự mang ví tiền! Sao mang điện thoại? Tôi thấy nó cố tình đó! Cố tình mua quần áo cho !"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nang-dau-muu-tri-dau-me-chong-tra-xanh/chuong-5.html.]

Tôi đây, là thể chất dễ .

 

Mẹ chồng dứt lời, kịp nhỏ vài giọt nước mắt.

 

Tôi tủi cầm điện thoại lên.

 

"Mẹ, cố tình mang quần áo để , chẳng ép con mua quần áo cho ? Con sẽ chuyển tiền cho !"

 

Giữa tiếng nức nở, vạch trần âm mưu nhỏ mọn của chồng.

 

Sử Văn Bác giật lấy điện thoại của , lạnh mặt với chồng:

 

"Chuyển cái gì mà chuyển, tiền con đưa cho đây, đủ để mua bao nhiêu bộ quần áo !"

 

Mẹ chồng luôn nghĩ cao tay hơn, nhưng rằng "sóng xô sóng , sóng c.h.ế.t bãi cát".

 

Chút xanh vặt vãnh , ai mà chẳng làm?

 

Chuyện mua quần áo khiến chồng khó chịu trong .

 

Chỉ cần con trai bà nhà, bà lạnh mặt với . khi con trai bà ở nhà, bà tỏ thấp thỏm lo sợ, như thể sắc mặt .

 

Tôi chẳng mảy may bận tâm.

 

Năm đó, đầu tiên Sử Văn Bác đưa về nhà mắt bố , báo với chồng một tuần.

 

khi hai chúng đến, chồng vắng nhà, cứ thế bắt hai đứa nắng gắt đợi suốt một tiếng đồng hồ.

 

Cuối cùng chồng mới chậm rãi đến, tay xách theo một ít đồ nguội, là sợ ăn quen, đặc biệt mua cho chút "món ngon".

 

Sau một bữa cơm đạm bạc, chồng lấy một phong bì lì xì nhét tay .

 

"Thật ở chỗ chúng câu nệ chuyện , nhưng con đầu đến nhà, sợ con vui, thôi thì cứ đưa con một phong bì lì xì nhỏ nhé."

 

Lời của chồng khiến nên nhận nhận.

 

Cuối cùng vẫn là Sử Văn Bác nhét phong bì lì xì túi . Về nhà xem, hóa chồng thật sự chỉ cho một phong bì lì xì "nhỏ" – bên trong 200 tệ.

 

Sau Sử Văn Bác đến nhà , lì xì cho hai ngàn tệ, kết quả về nhà nộp hết cho

 

Tôi chuyện mà tức đến xịt khói mũi, nhà ai già keo kiệt đến mức ngay cả tiền lì xì con trai nhận khi gặp vợ cũng lấy.

 

Từ hai chuyện , lẽ nên khó mà lui.

 

lúc đó ngốc nghếch. Cứ nghĩ Sử Văn Bác là , dù cũng sống với , sống chung với bố chồng.

 

Vậy mà bây giờ chồng cứ khăng khăng chọc tức , thế thì cuộc sống cần duy trì nữa cũng !

 

Loading...