Tôi "bộp" một tiếng, ném chiếc bỉm trong tay xuống đất.
"Tiền con kiếm ít hơn Sử Văn Bác , hai vợ chồng con kiếm tiền là để tiêu cho con cái, tiết kiệm làm gì, tiết kiệm để bù đắp cho con trai út của ?"
Tôi chồng luôn dùng đủ lý do để xin tiền con trai cả để bù đắp cho con trai út của bà.
Nói xong, trừng mắt Sử Văn Bác ôm Mễ Bảo phòng ngủ.
Sử Văn Bác ba mươi hai tuổi mới làm bố, mực yêu thương Mễ Bảo.
hề trách cứ chồng nữa, mà phòng ngủ, bắt đầu khuyên : "Em đừng giận nữa, cũng ý thôi, bà là bà nội ruột của Mễ Bảo, thể cố ý làm hại thằng bé chứ."
"Mặc kệ bà nghĩ thế nào, tóm bây giờ Mễ Bảo chịu tội là vì bà . Nếu còn cảm thấy ấm ức thì cứ tự quấn bỉm một lát xem , chừng sẽ ngộ đạo lý đó!"
Mẹ chồng khi đến mang theo quần áo để , cứ đợi chúng đưa bà mua.
Ngay ngày thứ hai khi bà đến, mua cho bà đồ lót và đồ mặc ở nhà từ siêu thị.
Dù ở cùng trẻ con, cũng chú ý vệ sinh cá nhân.
quần áo mặc ngoài thì chỉ bộ bà mặc lúc mới đến.
Tôi cứ để bà như .
Cuối cùng, một tuần , chồng nhịn nữa mới chủ động đề nghị chúng mua quần áo cho bà mặc.
"Thời tiết bên lạnh quá, cũng mang theo áo khoác nào. Mai các con đưa chợ mua hai bộ quần áo , cái chợ đầu mối là ."
Mẹ chồng liên tục lẩm bẩm, cúi đầu gì, khóe mắt liếc thấy Sử Văn Bác mặt mày đen sạm, bà một cái.
Không là mua cho bà.
Nếu bà mang theo hành lý đến, ở vài ngày cũng sẽ đưa bà mua sắm, mua cho bà vài bộ quần áo.
Đây là lẽ thường tình, cũng là tấm lòng hiếu thảo của con cái.
đằng , chồng sợ chúng mua quần áo cho bà, nên dứt khoát mang theo cái nào.
Chẳng đây là cố tình làm buồn nôn ?
Bị ép mua và chủ động mua, thật sự giống .
Thấy chúng ai cũng lên tiếng, chồng bắt đầu lau nước mắt.
"Người già thật là vô dụng, ngoài ngay cả quần áo cũng quên mang, gây phiền phức cho con trai."
Nghe xem, gây phiền phức cho "con trai".
Tôi lạnh một tiếng, coi như thể hiện thái độ của .
Sử Văn Bác chịu nổi nữa, bực bội : "Mua thì mua, mai mua là chứ gì!"
Nói xong liền phòng ngủ.
Tôi hỏi Sử Văn Bác: "Anh thật sự hiểu giả vờ hiểu những toan tính của ?"
"Hiểu thì đó cũng là , còn thể làm gì!" Sử Văn Bác vui .
Tôi hiểu , cảm xúc và thái độ của thì , nhưng sẽ bất kỳ hành động nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nang-dau-muu-tri-dau-me-chong-tra-xanh/chuong-4.html.]
Sử Văn Bác ghét nhất là mua sắm quần áo.
Ngày hôm khi ngoài, thăm dò hỏi : "Hay là em cùng mua quần áo , ở nhà trông con!"
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đề nghị đúng ý .
Nếu Sử Văn Bác với "ví tiền" rộng rãi cùng, bà sẽ mua quần áo đắt đỏ đến mức nào!
"Vậy thôi, con còn thể tham khảo cho ."
Rõ ràng chồng con trai cùng hơn, nhưng ai ngờ mấy ngày nay bà bày tâm cơ quá rõ ràng, thật sự làm vẻ vang cho con trai chút nào.
Vì Sử Văn Bác đối với bà, cũng còn tận tâm như nữa.
Tôi là lời chồng nhất.
Cứ theo lời bà , đến chợ đầu mối.
Ở đây quần áo, một trăm tệ thể mua mấy bộ.
"Mẹ ơi, bình thường chúng con đều mua quần áo ở đây, rẻ chăng. Mẹ cứ thoải mái chọn, đừng khách sáo."
Rõ ràng chồng hài lòng với "thiên đường mua sắm" cho lắm.
"Mẹ ở Bách hóa Vương Phủ Tỉnh nhiều quần áo , hôm nào chúng cũng dạo một chuyến nha."
"Được thôi ạ, quần áo ở đó sang chảnh lắm, con đến, một cái váy tốn hơn hai nghìn tệ !"
Mẹ chồng xong sắc mặt khó coi.
Thật từng đến Vương Phủ Tỉnh mua váy liền gì cả, chỉ khiến chồng trong lòng bất mãn, ai bảo bà tính toán như chứ.
Mẹ chồng cứ trưng cái bộ mặt khó coi cho xem, giả vờ như thấy.
Cuối cùng bà chọn tới chọn lui, cũng coi như chọn xong.
"Cứ lấy bốn cái ."
Chủ cửa hàng bốn cái thấp nhất là 160 tệ.
Mẹ chồng chậm rãi mò ví, nửa ngày lấy ví .
Đến lượt tay .
Tôi chặn bà .
"Mẹ ơi, để con trả, cần trả ."
Mẹ chồng cũng khách sáo với , mặt lạnh lùng nhét chiếc ví đang móc dở .
Tôi tủm tỉm bắt đầu móc ví của .
Tôi lấy khăn giấy, chìa khóa, thẻ xe buýt, nhưng ví tiền.
"Chết , con quên mang ví!"
"Không , điện thoại cũng thanh toán mà." Bà chủ bụng nhắc nhở .
"Ôi , điện thoại con cũng để quên kệ giày !"