Năm Đói, Nàng Tới - Chương 21: Lời Hứa Dưới Lũy Tre

Cập nhật lúc: 2025-09-13 12:29:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 21: Lời Hứa Dưới Lũy Tre

Đêm trận chiến, cả làng chìm trong yên ắng. Những vết thương băng bó vội vã bằng lá thuốc, khói hương xua tà treo khắp sân đình. Ai nấy mệt mỏi nhưng ánh mắt sáng hơn, vì họ : đầu tiên, họ gục ngã ngoại lực.

Linh Nhi trong gian nhà tranh tạm bợ, ánh đèn dầu leo lét hắt bóng dáng mảnh mai lên vách. Trên tay nàng là cuộn vải thô, đang kiên nhẫn băng bó cho một đứa trẻ thương ở chân. Đứa nhỏ ngước đôi mắt tròn xoe, run run :

– Cảm ơn… Bồ Tát.

Linh Nhi khẽ , xoa đầu nó:

– Ta Bồ Tát. Ta chỉ là nỡ thấy các con đói khổ thôi.

Nói , nhưng trong mắt đứa trẻ, nàng vẫn là niềm tin thể lung lay.

Ngoài cửa, Trương Khải lặng lẽ dựa cột tre, từng lời nàng . Tim khẽ nhói, dường như hiểu rằng cô gái thần tiên, nhưng cao quý hơn bất kỳ Bồ Tát nào mà từng cầu khấn.

Khi đứa trẻ ngủ yên, Trương Khải mới bước , đặt bát cháo nóng lên bàn:

– Cả ngày nay cô ăn gì. Ăn chút .

Linh Nhi ngẩng lên, thoáng bất ngờ nhưng mỉm . Nàng đưa tay đỡ bát cháo, hương thơm đơn sơ nhưng ấm áp đến lạ thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nam-doi-nang-toi/chuong-21-loi-hua-duoi-luy-tre.html.]

– Cảm ơn.

Họ đối diện , giữa tĩnh lặng chỉ còn tiếng gió lùa qua mái tranh. Trương Khải bất chợt cất giọng:

– Cô thể giấu cả làng, nhưng giấu . Gạo, hạt giống, cả thứ bột cay cô tung hôm qua… đều vật tầm thường.

Linh Nhi khựng , đôi mắt mở to, tim đập dồn dập.

Anh thẳng nàng, ánh mắt hề dò xét, chỉ tràn đầy chân thành:

– Tôi hỏi cô là ai, cũng cần cô từ đến. Chỉ cần cô còn cứu làng , sẽ bên cạnh. Nếu kẻ dám đụng đến cô… thì bước qua xác .

Lời rắn rỏi vang vọng trong đêm, như một lời thề ánh trăng. Linh Nhi bối rối, tay khẽ run, suýt đánh rơi bát cháo. Trong lòng nàng, một ngọn sóng ấm áp đáng sợ dâng trào.

Nàng từng nghĩ sẽ tìm chỗ dựa ở nơi xa lạ . ánh mắt Trương Khải khiến bức tường phòng trong tim nàng lung lay.

Nàng khẽ đáp, giọng run như gió thoảng:

– Vậy… hãy giữ lời hứa.

Ngoài , trăng tròn sáng vằng vặc, soi bóng hai bên . Một mối nhân duyên, từ kiếp nạn mà nảy nở, đang lặng lẽ bén rễ lũy tre làng.

Loading...