Năm Đói, Nàng Tới - Chương 18: Sau Cơn Bão

Cập nhật lúc: 2025-09-13 12:26:10
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 18: Sau Cơn Bão

Trận mưa bão kéo dài suốt cả đêm. Sấm chớp đì đùng, gió cuốn gãy những tre, mái rạ bay tứ tung. Dân làng chen chúc trong đình, lòng run rẩy chẳng ruộng lúa non còn trụ nổi.

Sáng hôm , trời quang nhưng cảnh tượng đập mắt ai nấy khiến tất cả c.h.ế.t lặng. Nước dâng trắng xóa khắp cánh đồng, những mầm non xanh mướt hôm qua giờ chìm trong biển nước. Nhiều mái nhà xiêu vẹo, đồ đạc trôi mất.

Tiếng nấc vang lên:

– Trời ơi… lúa mất hết ! Làng làm sống nổi đây?

Linh Nhi giữa đám đông, lòng thắt . Cô , nếu bây giờ làm gì, hy vọng mà cô dày công xây dựng sẽ sụp đổ. Cả làng sẽ rơi tuyệt vọng.

Cô bước lên bậc đình, cất giọng kiên định:

– Mọi đừng hoảng loạn. Chúng còn sống, tức là còn thể dựng từ đầu. Ta sẽ để làng đói thêm một ngày nào nữa.

Dân làng ngẩng lên, nước mắt chan hòa nhưng ánh mắt dần sáng trở .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nam-doi-nang-toi/chuong-18-sau-con-bao.html.]

Ngay trong buổi sáng , Linh Nhi mở kho gian, âm thầm mang từng bao gạo, từng túi hạt giống mới. Nàng dựng lều gỗ gần đình làng, biến nơi thành điểm cứu trợ. Mỗi nhà phát gạo đủ sống qua ngày, còn hạt giống thì dành gieo trồng khi nước rút.

Cảnh tượng khiến dân mừng rỡ xúc động, họ quỳ rạp xuống đất, nghẹn ngào hô vang:

– Bồ Tát cứu khổ cứu nạn!

Linh Nhi rõ, một ánh mắt quỳ lạy, mà chỉ lặng lẽ dõi theo. Trương Khải ở phía xa, hai bàn tay siết chặt. Anh chứng kiến rõ ràng: những bao gạo thể từ trời rơi xuống, càng thể sẵn trong làng.

“Cô rốt cuộc là ai? Vì liều giúp dân làng đến ?” – Trong lòng dấy lên mâu thuẫn, hoài nghi ngưỡng mộ.

Tối hôm đó, khi dân làng nhận phần cứu trợ, Trương Khải tìm đến căn nhà nhỏ nơi Linh Nhi ở tạm. Cửa chỉ khép hờ, bên trong ánh đèn dầu le lói. Anh thấy nàng gục xuống bàn, mệt mỏi đến mức , gương mặt xanh xao nhưng yên bình.

Trái tim Trương Khải chợt nhói. Anh khẽ đặt tấm áo choàng của lên vai nàng, thì thầm:

– Dù cô là ai, … cũng tin cô.

Ngoài , bầu trời bão sáng trăng trong trẻo, soi rọi khắp làng quê tan hoang. trong lòng , một ngọn lửa hy vọng bùng lên, nhờ bóng dáng nhỏ bé của “Bồ Tát” giữa đời thường.

Loading...