Chương 17: Ánh Nhìn Ấm Áp
Từ buổi chuyện hôm , Trương Khải trở nên lặng lẽ khác thường. Anh còn công khai chất vấn Linh Nhi, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo từng cử chỉ, từng bước chân của cô.
Ban đầu, Linh Nhi thấy khó chịu, sợ rằng sẽ bới móc bí mật gian. dần dà, cô nhận trong cái nghiêm nghị ẩn chứa sự quan tâm khó thành lời.
Một chiều tà, trời bất chợt đổ mưa lớn. Mưa tháng bảy đen kịt, nặng hạt, cuốn theo gió dữ. Đám trẻ đang chơi đùa ngoài đồng vội chạy về. Linh Nhi đường thu gom hạt giống thì trượt chân ngã xuống con dốc đất trơn.
– Cẩn thận! – Một tiếng hét vang lên, một cánh tay rắn chắc giữ chặt lấy cô.
Ngẩng đầu, Linh Nhi thấy khuôn mặt quen thuộc, ướt đẫm nước mưa nhưng ánh mắt thì sáng rực: Trương Khải. Anh kéo cô dậy, bàn tay vẫn buông.
– Cô nguy hiểm lắm ? – Giọng khàn khàn, như trách móc nhưng đầy lo lắng.
– Ta... . – Linh Nhi cúi mặt, trong lòng bỗng rối bời.
Khoảnh khắc , cô cảm nhận ấm từ bàn tay truyền sang, xua tan cái lạnh lẽo của mưa gió. Một thứ cảm giác xa lạ, nhưng cũng thật dịu dàng, len lỏi tim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nam-doi-nang-toi/chuong-17-anh-nhin-am-ap.html.]
Tối đó, dân làng tụ tập ở đình để tránh cơn mưa bão bất ngờ. Ngọn đèn dầu leo lét hắt bóng lên vách tre. Ai nấy đều xôn xao, lo lắng vụ mùa non nớt sẽ cuốn trôi.
– Nếu trời còn mưa lớn, cả làng trắng tay mất thôi… – Một bác nông dân thở dài.
Không khí dần trĩu nặng. Linh Nhi khẽ bước , cất giọng bình thản:
– Mọi đừng quá lo. Đêm nay sẽ cầu khấn, nhất định Trời Phật sẽ phù hộ cho làng.
Cả đình im bặt, ánh mắt nào cũng ánh lên tia hy vọng. Người dân tin tưởng tuyệt đối nàng Bồ Tát mà họ nghĩ giáng phàm.
Trương Khải ở góc, lặng lẽ quan sát. Anh cất lời phản bác, nhưng trong lòng dấy lên muôn vàn câu hỏi. Dẫu , khi thấy Linh Nhi ánh đèn mờ ảo, mái tóc ướt rũ, gương mặt toát vẻ an nhiên kỳ lạ, trái tim bỗng se .
“Cô … thật sự cứu cả làng, bất chấp tin .” – Anh thầm nghĩ, lòng dâng lên một sự ngưỡng mộ từng .
Đêm mưa , Linh Nhi quỳ một trong căn phòng nhỏ, tay đặt lên hạt giống cất trong gian. Cô âm thầm rút thêm một ít gạo, chuẩn nếu ngày mai ruộng nương hư hại, ít nhất dân làng vẫn còn cái ăn.
Ngoài cửa, Trương Khải vô tình ngang, thoáng thấy bóng dáng gầy nhỏ quỳ ánh đèn. Tim chợt thắt , đôi môi mím chặt, mắt dõi theo mà chẳng nỡ rời .
Trong cơn mưa dữ dội, hai trái tim đang lặng lẽ chạm , dù một lời thổ lộ...