Chương 15: Kẻ Dò Xét Trong Đêm
Ngày hôm , làng nhỏ tràn ngập tiếng khi đám trẻ con háo hức khoe rau non mọc xanh, còn lớn thì phơi những hạt ngũ cốc đầu mùa. Không ai nhận rằng, giữa niềm vui , bốn đôi mắt lạ vẫn luôn quan sát, như loài sói đói rình mồi.
Những kẻ giả dân đói dần làm quen với cuộc sống trong làng. Ban ngày, chúng tỏ ngoan ngoãn giúp đỡ, ai nhờ gì làm nấy, thậm chí còn khúm núm gọi An Nhiên là “Bồ Tát”. Dân làng vốn thật thà, thấy thì yên tâm, còn khen chúng ơn nghĩa.
Chỉ Trần Dực là hề lơ là. Anh âm thầm theo dõi từng cử động, lặng lẽ như bóng chim ưng. ban ngày bận rộn, thể để mắt suốt cả đêm. Và chính lúc màn đêm buông xuống, bọn chúng bắt đầu lộ bản chất.
Đêm , khi trăng ngả về khuya, bốn kẻ tụ ở góc chuồng bò bỏ hoang. Tên cầm đầu thì thầm:
“Hôm nay thấy nàng từ căn nhà tranh, tay mà , nhưng khi mang theo cả bao gạo. Các ngươi thấy lạ ?”
Một tên khác gật gù, ánh mắt lóe sáng:
“Giống như… nàng chỗ giấu trong phòng. Nhất định kho thóc bí mật!”
“Phải, đêm nay chúng lẻn thử xem.” – Tên cầm đầu siết chặt d.a.o gỉ trong tay, khóe miệng cong lên nụ nham hiểm.
Trong căn phòng nhỏ, An Nhiên ngủ yên. Cô thường giấu lương thực trong gian lấy từ từ, nhưng việc vẫn luôn khiến cô lo lắng. Linh cảm báo hiệu nguy hiểm đang rình rập.
Quả nhiên, lúc nửa đêm, tiếng sàn gỗ khẽ kêu. Bóng đen lặng lẽ lẻn . Chúng bước khẽ, nhưng vẫn qua nổi thính giác quen với nguy hiểm của An Nhiên.
Cô mở mắt, tim đập thình thịch. Trong ánh trăng mờ, cô thấy rõ bọn họ đang lục lọi đồ đạc, soi xét từng góc, từng hũ gạo nhỏ.
“Không … chỉ chút ít thế thôi ?” – Một tên hừ lạnh.
“Lạ thật, ban ngày rõ ràng thấy nàng mang nhiều hơn. Không thể chỉ thế .”
“Hừm, chắc giấu đó. Phải tìm kỹ.”
Bọn chúng kéo gần chỗ hòm gỗ, nơi An Nhiên thường để vật dụng linh tinh. Bàn tay thô ráp sắp mở thì —
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nam-doi-nang-toi/chuong-15-ke-do-xet-trong-dem.html.]
“Các ngươi làm gì ở đây?”
Giọng lạnh lẽo như d.a.o xuyên qua màn đêm. Bọn chúng giật bắn, đầu . Trần Dực nơi cửa, gương mặt chìm trong bóng tối, đôi mắt sáng lạnh như ánh gươm.
Trong khoảnh khắc, khí đông cứng.
Tên cầm đầu cố tỏ bình tĩnh, khan:
“Chúng … đói bụng quá, chỉ tìm chút gì ăn…”
“Đói bụng?” – Trần Dực bước , giọng trầm xuống. – “Nếu đói bụng, cầm dao?”
Ánh trăng rọi xuống, lưỡi d.a.o gỉ sáng lóe trong tay tên . Hắn toát mồ hôi lạnh, nhất thời nghẹn lời.
An Nhiên dậy, giấu bàn tay đang run vạt áo. Cảnh tượng khiến cô ý thức rõ ràng rằng: bí mật của , lẽ thể giấu mãi.
Trần Dực bước lên, giật phắt con d.a.o ném xuống đất, ánh mắt như sấm sét:
“Cút về chỗ của các ngươi, khi đổi ý!”
Bọn giả dân đói run rẩy, dám cãi. Chúng rối rít xin , lủi thủi rời . trong đôi mắt đỏ ngầu của tên cầm đầu, lóe lên tia hận độc:
“Hừ, cứ chờ đó. Sớm muộn gì cũng lôi bí mật của ngươi ánh sáng.”
Khi căn phòng chỉ còn hai , An Nhiên xuống, hai bàn tay vẫn run nhẹ. Trần Dực nàng, giọng dịu :
“Ta , bọn chúng đơn giản. Nàng cần gồng gánh một . Từ nay, chuyện canh gác để lo.”
An Nhiên cắn môi, mắt ánh lên sự cảm kích. trong lòng, một nỗi lo lớn hơn âm ỉ cháy: bí mật gian. Nếu để lộ, liệu cô còn thể vững dân làng và… đàn ông đang ở bên cạnh ?
Ngoài , tiếng chó sủa râm ran, báo hiệu một đêm chẳng yên bình. Và trong bóng tối, mưu toan của những kẻ ngoài lề vẫn đang rình rập, hề dừng .