Năm Đói, Nàng Tới - Chương 14: Bóng Tối Trà Trộn

Cập nhật lúc: 2025-09-13 12:07:34
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 14: Bóng Tối Trà Trộn

Màn đêm buông xuống, gió từ dãy núi phía xa thổi về mang theo lạnh buốt. Ngọn lửa trong gian nhà tranh của An Nhiên khẽ bập bùng, hắt bóng dáng mảnh mai của nàng lên vách đất.

Ở một góc rừng tối, bọn lạ vẫn ẩn nấp. Chúng quan sát suốt mấy ngày. Thấy dân làng nghèo nàn nhưng ngày càng dư dả lương thực, chúng càng thêm nghi ngờ.

Tên cầm đầu hạ giọng, ánh mắt lóe tia hiểm độc:

“Ngày mai, các ngươi trộn . Giả làm dân đói tha phương, xin ăn xin ở . Phải dò cho xem lương thực từ . Nếu kho thóc… chúng chiếm khi bọn quan phủ ngửi thấy mùi.”

Mấy kẻ khác đồng loạt gật đầu, nhe răng nham hiểm.

Sáng hôm , khi An Nhiên đang cùng mấy phụ nữ chia rau và gạo, bỗng ba bốn rách rưới lảo đảo cổng làng. Chúng quỳ sụp xuống, than:

“Xin cứu mạng! Chúng khắp nơi đều chỉ thấy c.h.ế.t đói. Nghe nơi Bồ Tát hiển linh, chúng liều mạng tới cầu xin bát cơm.”

Tiếng kêu thảm thiết khiến dân làng xúc động. Họ vốn từng rơi cảnh y như , nên chẳng nỡ từ chối. Một lập tức :

“Bồ Tát từ bi, chắc chắn sẽ bỏ mặc các ngươi . Mau dậy .”

An Nhiên thoáng sững sờ. Cô họ từ đầu đến chân: quần áo rách, mặt mũi gầy gò nhưng ánh mắt lấp lóe sự gian hoạt. Trái tim cô khẽ run. Trong tiềm thức, giác quan mách bảo rằng bọn họ đơn giản.

dân làng thì nghi ngờ. Một bà lão vội đưa cho họ bát cơm trắng, trẻ con thì kéo tay chỉ trỏ:

“Bồ Tát, cứu họ ! Giống như từng cứu chúng con!”

Ánh mắt hàng chục đổ dồn lên An Nhiên. Cô cắn môi, thể từ chối. Nếu cô tỏ khác lạ, dân làng sẽ nghi ngờ. Cô đành gật đầu:

“Được, từ nay các ngươi thể ở , nhưng nhớ — trong làng , lương thực chia đều, ai tham lam sẽ chịu trời phạt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nam-doi-nang-toi/chuong-14-bong-toi-tra-tron.html.]

Bọn giả dân đói cúi rạp đầu, ngoài mặt tỏ vẻ thành kính, nhưng trong mắt thoáng hiện tia tính toán.

Tối hôm đó, Trần Dực trở về từ phiên chợ xa, đặt giỏ thuốc xuống An Nhiên kể chuyện. Sắc mặt lập tức trầm xuống:

“Không thể để chúng ở . Ta ngay vấn đề. Dân làng quá tin nàng, nhưng tin quá hóa mù quáng. Bọn đến là mưu đồ.”

An Nhiên im lặng. Cô Trần Dực đúng, nhưng thể làm trái lòng dân. Cô mím môi, giọng nhỏ :

“Ta hiểu. nếu đuổi , dân làng sẽ nghĩ nhẫn tâm. Họ cần niềm tin… phá vỡ nó.”

Trần Dực gương mặt dịu dàng nhưng đầy kiên định , trong lòng dấy lên cảm xúc phức tạp. Anh hét lên, giữ nàng tránh xa hiểm nguy, nhưng cuối cùng chỉ thể thở dài:

“Được. Ta sẽ để mắt tới bọn họ. Nếu chúng dám manh động… sẽ nương tay.”

Đêm khuya. Trong căn nhà tranh tạm bợ mà dân làng sắp xếp cho, mấy tên giả dân đói tụ tập thì thầm.

“Ngươi thấy ? Con đàn bà thể ‘biến’ gạo trắng mặt bao . Nhất định bí mật.”

“Hừ, chỉ cần tìm chỗ cất giấu, chúng sẽ giàu to. Cả làng sẽ quỳ chân chúng .”

Tên cầm đầu lạnh, răng vàng khè ánh lên trong bóng tối:

“Chưa vội. Chúng sẽ giả vờ ngoan ngoãn, lấy lòng dân làng. Khi thời cơ đến, chiếm lương thực lôi cái gọi là ‘Bồ Tát’ vạch trần. Đến lúc đó, xem bọn ngu dân còn quỳ lạy nữa !”

Trong đêm yên tĩnh, những lời độc ác như bóng đen phủ xuống ngôi làng nhỏ.

An Nhiên trong căn phòng tranh, bất giác chợt thấy tim bất an. Cô trở , bàn tay chạm vòng cổ bạc sáng lấp lánh. Một dự cảm chẳng lành khiến cô mất ngủ cả đêm.

ngờ rằng, thử thách thực sự cho niềm tin của dân làng, và cho chính tình cảm mong manh giữa cô và Trần Dực, sắp bắt đầu…

Loading...