Sau khi Tằng Sơ xuống, hai chúng ăn ý im lặng một lúc.
Tôi tưởng cuối cùng cũng thể yên lặng như một cái xác .
vẫn mở miệng.
Hơn nữa, những lời còn khiến chẳng hiểu gì cả.
"Ôn Lê, em đừng nghĩ nhiều, giữa và cô gì cả."
Anh đầy thấp thỏm, trong giọng mang theo chút căng thẳng.
"Năm năm nay, liên lạc gì với Hồ Ương."
Liên quan gì đến chứ, giải thích mấy chuyện cho làm gì?
Tôi tiện miệng ứng phó một câu: "Ồ."
Anh vẫn tiếp tục một : "Cho đến tháng , chú ba công tác nước ngoài, đây là đứa con đầu tiên của ông . Ông nội xem trọng, quen Hồ Ương, nhất quyết bảo tranh thủ thời gian giúp đỡ một chút."
Tôi lên trần nhà: "Ồ."
Anh cúi đầu, như thể gom hết can đảm, cẩn trọng mở lời:
"Anh ... năm đó em thấy đoạn hội thoại trong điện thoại của ..."
"Ồ ồ."
Dù Tằng Sơ gì với .
Tôi cũng chỉ đáp bằng mấy tiếng "ồ ồ ồ ồ".
Cuối cùng, vẻ như chọc giận.
Anh bất ngờ ngẩng đầu lên, trừng mắt chớp, trong hốc mắt ánh lên tia đỏ.
"Ôn Lê, ngoài mấy tiếng ồ thì em còn gì nữa ?"
"À ?"
"Em nhất định cố ý tỏ lạnh nhạt như ?"
Anh nắm lấy cổ tay , giọng run run.
"Rõ ràng , mỗi khi chuyện với cô gái khác, em sẽ giận, sẽ vui."
"Anh quên thực hiện điều hứa với em, em sẽ nổi nóng, cả ngày thèm chuyện với ."
"Anh bay đêm từ Mỹ về chỉ để xem cuộc thi múa của em, khi em đoạt giải, em từ sân khấu lao ngay xuống chỗ — cảnh tượng đó, cả đời cũng quên ."
Anh ngừng khơi những chuyện qua.
Như thể làm là thể chứng minh giữa chúng từng thế nào.
Thậm chí là... yêu sâu đậm .
Anh : "Ôn Lê, em đây từng dùng ánh mắt như để ."
chỉ thấy nhàm chán.
Vừa chán mệt.
Tôi : "Ồ, thế ?"
13
Tằng Sơ như thể mất hết sức lực, uể oải xuống ghế.
Thật cố ý.
Chỉ là mấy chuyện riêng tư của chẳng quan tâm, cũng chẳng .
Ngoài mấy tiếng ừ ừ ồ ồ, thật sự nghĩ còn thể đáp gì khác.
Đàn ông mà.
là loài sinh vật kỳ lạ.
Tôi mãi mãi cũng chẳng thể hiểu nổi.
Tiếc là bệnh viện nhà .
Nếu giờ lịch sự mời vị hôn phu cũ khỏi đây .
Ngay lúc đang do dự nên kiếm cớ ngoài một lát , gặp bác sĩ tâm lý khi xưa điều trị cho trong nước.
"Ôn Lê?" – ông ngang hành lang thì thấy , liền dừng bước.
Mỉm : "Mấy hôm em về nước, ngờ gặp nhanh như . Dạo sức khỏe hồi phục thế nào? Có gặp vấn đề cảm xúc gì ?"
Tôi còn kịp mở miệng.
Tằng Sơ cạnh phắt dậy, phản ứng còn lớn hơn .
"Hồi phục sức khỏe, vấn đề cảm xúc? Là Ôn Lê? Em thế?"
"Anh là Tằng Sơ?" – bác sĩ cau mày, đánh giá từ xuống .
Khi điều trị giai đoạn đầu, từng đưa bác sĩ xem ảnh và chụp chung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/muon-mang/chuong-4.html.]
"Tôi nghĩ, hai nên chuyện rõ ràng, như sẽ lợi hơn cho việc giữ định trạng thái hiện tại của em ."
"Dù , cũng xem là nguyên nhân dẫn đến khởi phát bệnh của cô ."
Sau khi suy nghĩ một lúc, bác sĩ sang với như .
Rồi ông sang Tằng Sơ:
"Có lẽ vẫn ? Ôn Lê mắc chứng rối loạn nhận thức cảm xúc."
"Chuyện ... chủ yếu bắt nguồn từ ."
14
Tằng Sơ bệnh tình của , thật để tâm.
Tôi với , vốn chẳng còn quan trọng nữa.
khi bác sĩ kể chuyện từ đầu đến cuối, cảm xúc của lập tức sụp đổ.
Anh từ từ xổm xuống.
Như một con ch.ó nhỏ lạc tìm chủ, dựa đầu cẳng chân .
Trông thảm hại cô đơn.
"Ôn Lê." Anh khẽ lẩm bẩm, đưa tay , kéo lấy ngón tay cái của .
tránh .
Tằng Sơ sững , cúi đầu thấp hơn.
"Anh sai đến mức thể tha thứ."
"Khi đó miệng cứng, lời trái lòng, đôi khi chính cũng đang cái gì."
"Ôn Lê... em thể tha thứ cho ?"
Câu cuối cùng, hỏi dè dặt.
từ đầu đến cuối đều dám ngẩng đầu một cái.
Những năm du học, ít khi nhớ đến Tằng Sơ.
Dù là những ngày tháng ngọt ngào hạnh phúc giữa chúng , tổn thương từng mang đến, đều dần dần phai nhạt trong .
Cho nên, căn bản thể đến chuyện tha thứ .
Dù thì, với , trong lòng còn chút dấu vết sâu đậm nào nữa.
Tôi khẽ “ừ” một tiếng.
Anh lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực:
"Thật ? Ôn Lê, em thể tha thứ cho ?"
"Chúng … cơ hội bắt đầu ?"
Ờ…
Tôi bĩu môi:
"Không , Tằng , chúng , thể đừng dùng giọng điệu để chuyện với , chúng thiết với ?"
15
"Không ."
Tằng Sơ nhai nhai hai chữ đầu lưỡi.
Cuối cùng cũng rời .
Cả thất thần, lưng cũng khom xuống.
Chút khí thế của một tổng tài trẻ tuổi ảnh tạp chí cũng còn sót .
Tôi đồng hồ, từ lúc Mạnh Hàng phòng khám đến giờ, gần một tiếng đồng hồ trôi qua.
Tôi nheo mắt tựa tường, nghỉ ngơi thêm một lúc.
Cuối cùng cánh cửa lưng cũng mở .
Y tá dìu cái xui xẻo .
"Bên trong cẳng chân dính mảnh thủy tinh, làm sạch, khử trùng, lấy mảnh vụn , nên thời gian lâu."
Tôi đỡ lấy Mạnh Hàng từ tay y tá.
Để tựa cánh tay .
"Vận động khiêu vũ gì đó, ảnh hưởng ?" Tôi vội hỏi.
"Không , đụng đến gân cốt, nhưng mấy ngày tới vẫn nên nghỉ ngơi, nếu cẩn thận sẽ viêm nhiễm."
Vòng chung kết diễn hai tuần, vẫn còn kịp.
Có lẽ Mạnh Hàng thật sự cái sinh nhật làm cho mệt mỏi, đường lái xe đưa về căn hộ, tựa ghế phụ, nhanh ngủ .
Trên chân quấn băng gạc.
Làm chợt nhớ đến một cảnh trong tiết mục thi vòng chung kết: vị hoàng tử lưu lạc truy sát, từ xa một mũi tên b.ắ.n thẳng n.g.ự.c .