5
Tôi ngáp một cái, đặt điện thoại xuống, chuẩn về phòng nghỉ chiếc giường lớn.
Thì chuông cửa đột ngột vang lên. Mới hơn sáu giờ sáng thôi mà. Tôi khó chịu kéo cửa .
Một đàn ông bên ngoài. Cao ráo, vóc dáng thon dài, trông vẻ mệt mỏi. Khoác áo gió đen. Là trong bức ảnh .
Tằng Sơ.
Tôi há miệng, do dự gọi: “Tằng ?”
thì nhúc nhích. Là phụ nữ sống một , vẫn hiểu đạo lý nên tùy tiện để đàn ông lạ mặt nhà.
Tằng Sơ chằm chằm, lông mày nhíu chặt.
“Ôn Lê, tìm em suốt năm năm.” Anh chậm rãi từng chữ.
Giọng như nghẹn nơi cổ họng, khản đặc đến cực độ. Chỉ một câu đó thôi, thêm gì nữa.
Tôi ừ nhẹ một tiếng. Gật đầu.
“Vậy… chuyện gì gấp ?”
Không chuyện gấp thì vì cứ tìm ? Khóe môi nhếch lên. Như thể thấy điều gì nực lắm .
“Năm năm , chúng chuẩn kết hôn. Vậy mà em đột ngột bỏ , biến mất một lời.”
“Ôn Lê, bây giờ em hỏi , tìm em chuyện gì.”
“Em thấy buồn ?” Giọng lộ chút giận dữ. Như thể thể tin nổi những lời như .
thấy Tằng Sơ buồn . Chúng lắm ? Năm năm , sang Anh học nâng cao về múa.
Đó là kế hoạch cuộc đời . Ngoài những thiết nhất, nghĩ báo cáo với ai cả.
Bây giờ đột nhiên chạy đến hỏi tội vì bỏ . Dựa chứ? Tôi dựa mà với ?.
6
Tất nhiên, những lời đó miệng.
Từ khi chẩn đoán mắc chứng rối loạn nhận thức cảm xúc, bác sĩ tâm lý vẫn thường nhắc nhở : trong các tình huống xã giao, thỉnh thoảng chú ý đến chừng mực và lễ nghi.
Có thể với , những lời chẳng gì to tát khi , nhưng với những bình thường, nhạy cảm, họ thể sẽ ấn tượng lạ lùng hoặc về .
Ví dụ như: lạnh nhạt, đột ngột, vô tình.
Nghĩ đến điều đó, điều chỉnh tâm trạng, nở một nụ tiêu chuẩn.
Theo đúng mẫu câu trong sách lễ nghi.
Rập khuôn từng chữ.
“Ừm, năm đó gây phiền phức cho .”
“Vậy bây giờ gì thể giúp ?”
Tôi cho rằng những lời trả lời một cách hảo, sơ hở chút nào.
Tằng Sơ như thể chấp nhận .
Sắc mặt lập tức đổi.
Nghiến răng, .
“Ôn Lê!” Anh gằn giọng, “Em thể đừng giả vờ nữa ? Đừng giả vờ như thể quen , lạnh nhạt xa cách như nữa!”
Tằng Sơ trông đầy phiền muộn.
thấy lạ.
Tôi ghét xử lý những mối quan hệ xã hội rối rắm như thế .
Cũng ghét việc đoán tâm trạng khác.
lúc , điện thoại trong phòng ngủ vang lên.
Như cứu thoát, lập tức máy.
7
Là Mạnh Hàng.
Anh là bạn nhảy đôi của trong cuộc thi .
Thầy dạy múa của khi còn ở London, một bậc thầy đỉnh cao giới múa, cũng chính là chú của Mạnh Hàng.
Ông từng đánh giá về hai chúng :
“Nếu về thiên phú, thì Ôn Lê vẫn nhỉnh hơn một chút.”
“ Ôn Lê, con thiếu điều gì ?”
“Chỉ kỹ thuật, cảm xúc.”
Vì trong nhà việc nên Mạnh Hàng về nước cùng chuyến bay với .
Anh mới đáp xuống Thượng Hải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/muon-mang/chuong-2.html.]
“A lô, A Lê, đến nơi nè!” Giọng Mạnh Hàng lúc nào cũng đầy sức sống, hồn nhiên hét lớn trong điện thoại, “Em hôm nay là ngày gì ?”
“Sinh nhật của ?” Tôi đáp.
“Giỏi lắm! Có chuẩn quà sinh nhật cho đó?”
“Ừm, chứ, là một bất ngờ.”
Vì độ nhạy cảm với thế giới bên ngoài của quá thấp, nên đặc biệt chú trọng đến các phép tắc.
Những chuyện như sinh nhật, ngày kỷ niệm, sẽ ghi chú sẵn trong điện thoại.
Để khỏi khác trách là thờ ơ.
Nghe thấy phản ứng vui vẻ của Mạnh Hàng trong điện thoại,
Tôi cảm thấy chắc sai điều gì.
Sau khi gác máy, mới nhớ vẫn còn một đang ngoài cửa.
Nếu còn việc gì, nên khéo léo tiễn khách ?
Khi còn đang nghĩ cách mở lời,
Tằng Sơ chủ động lên tiếng :
“Ôn Lê, đây chính em từng , trí nhớ của em , ngoài và thì sẽ cố tình nhớ sinh nhật ai cả.”
là quên thật.
Trước đây từng câu như …
“Vậy nên,” ngừng một chút, “em thật sự còn gì với ?”
Tôi cố vắt óc suy nghĩ.
Cuối cùng cũng nghĩ một câu đảm bảo sẽ đắc tội .
“À đúng , chúc đính hôn vui vẻ.”
8
Sau khi câu đó, Tằng Sơ thêm gì nữa.
Sắc mặt thậm chí còn tái , cả lạnh lùng đầu bỏ .
Tôi hy vọng đừng nữa.
Dù thì,
một yêu cũ , nên như c.h.ế.t .
Tôi mong thể hiểu điều đó.
Làm một chết.
Tối đó, đến địa chỉ mà Mạnh Hàng gửi theo giờ hẹn.
Là một quán bar ít đến.
Anh lớn lên ở London, hầu như bạn bè ở trong nước.
Vì sinh nhật năm nay chỉ đến cùng.
Vừa thấy , Mạnh Hàng lập tức bật dậy, vẫy tay với .
“Ôn Lê!”
Anh là kiểu sinh viên múa điển hình, dáng cao ráo, nổi bật giữa đám đông.
Tôi nở nụ .
“Chúc mừng sinh nhật nhé, bạn nhảy yêu của .”
Nói , lấy món quà từ trong túi đưa cho .
Là một chiếc đồng hồ đeo tay, mấy hôm tình cờ thấy một trang web thời trang, tiện tay mua luôn.
Mạnh Hàng vẻ thích món quà .
Anh trái ngắm , lập tức đeo cổ tay .
Rồi hớn hở khoe với : “Nè, Ôn Lê, em đúng là mắt thẩm mỹ thật đấy!”
Tôi gật đầu.
Không nhiều.
Chúng trò chuyện một lúc, Mạnh Hàng đột nhiên ngẩng đầu lên, quan sát sắc mặt .
“A Lê, hôm nay em vẻ vui ?”
9
Thực đôi khi ngay cả cũng phản ứng chậm với cảm xúc bên trong của .
ít nhất một điều …