Muộn màng - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-09-08 20:09:53
Lượt xem: 974

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Về , Phó Lăng, chờ nghĩ rõ ràng, chân chính hiểu vấn đề giữa chúng , đến cùng tiếp."

Giọng nghiêm túc hơn:

"Còn nữa, sẽ nhắc bảo vệ hủy bỏ lưu trữ vân tay của , , cho phép, đừng đây nữa."

"Hiện tại, mời rời ."

31.

Phó Lăng , kéo rèm cửa sổ , chống tay, bầu trời bên ngoài.

Trời xanh trong veo sáng ngời, một gợn mây cũng .

Tôi , tự hỏi chuyện của Phó Lăng.

Chẳng lẽ hối hận thật. Con khi đầu , cũng sẽ luôn hối hận chuyện .

Cũng lạ.

Tôi chỉ ngờ trực tiếp như lao như một đứa trẻ và điên cuồng xin một cách tuyệt vọng.

Từ khi sự nghiệp phát triển, luôn trưng bộ mặt trầm lãnh đạm , cho dù khi chúng còn yêu , cũng ít khi lộ dáng vẻ điên cuồng như .

Điên cuồng đến mất lý trí.

Có lẽ vì hiểu quá rõ.

Anh .

Một khi quyết định, sẽ bao giờ đầu .

32.

Trong giờ làm việc, Phó Lăng tới tìm .

Câu đầu tiên khi gặp mặt, chính là: "Anh nghĩ kỹ .”

Anh cũng mang theo một bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần:

"Anh thể chuyển tất cả cổ phần danh nghĩa, tất cả tài sản, tất cả những gì sang cho em.”

"Lời hứa của tuy vô dụng nhưng những tài sản hữu dụng. Nếu phản bội em, em thể để cho tay trắng."

[Điên!!!] Tôi , trong đầu đột nhiên hiện một từ như .

Đẩy cốc tới mặt : "Uống nước .”

Anh bất động, bướng bỉnh , ánh mắt chớp, giống như dính . Năn nỉ: "An An…”

Tôi gục đầu xuống: "Tại cố chấp cho rằng m, thể rời bỏ nổi ?"

Anh mím môi:

"Trong thời gian , mỗi khi về nhà, thấy căn nhà trống trải lạnh lẽo, đều nhịn nhớ tới em, còn các con."

"Trước , mặc kệ trở về muộn bao nhiêu, em vẫn luôn bật đèn chờ , đút canh giải r/ượu cho ."

"Mỗi khi đau đầu, em đều xoa cho , bảo cần mệt mỏi như , tiền quan trọng bằng sức khỏe."

"Hai đứa nhỏ ồn ào, ở trong phòng chơi đùa, quấn lấy đòi em kể chuyện cho chúng , em vui vẻ sách tiếng Anh."

......

Anh , đáy mắt lộ hoài niệm quen thuộc.

"Lúc những thứ , từng cho rằng đều là tầm thường, thậm chí chút phiền chán, cho đến khi mất , mới kinh ngạc phát hiện, những thứ đối với quan trọng như ."

"Anh hiểu những kích thích mới lạ, chẳng qua chỉ là dệt hoa gấm, vì cuộc sống quá viên mãn mà si tâm vọng tưởng."

Anh mắt , khàn giọng :

"Anh trải qua cuộc sống tồi tệ khi còn nhỏ, vì cho các con một gia đình trọn vẹn, một tuổi thơ tuyệt vời.”

"Lúc rõ ràng , chính tay hủy ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/muon-mang-jfgy/chuong-17.html.]

"An An, hận chính , g.i.ế.c c.h.ế.t . Anh hận tại nhất thời phạm sai lầm, hủy hoại cuộc sống vốn như ."

Giọng của dần dần mang theo tiếng nức nở.

Nước mắt từng giọt rơi xuống sàn nhà trơn bóng.

Tôi đột nhiên nhớ tới một câu:

Thói hư tật của đàn ông.

Chỉ mất mới hiểu , mới bắt đầu quý trọng.

Tôi bật : "Anh thật đê tiện.”

"Ừ, ." Anh .

33.

Tôi từ chối lời đề nghị của Phó Lăng:

"Mặc kệ cái gì, cũng sẽ cân nhắc tình cảm giữa chúng , mời rời cho."

“Anh đấy, quyết định của , vĩnh viễn cũng sẽ thể đổi.”

Ánh mắt trong nháy mắt rạn vỡ.

Như rơi bóng tối vô tận.

Giống như vĩnh viễn cũng sẽ khá hơn.

34.

Kỳ thật lúc ly hôn, liền mơ hồ nghĩ tới, Phó Lăng về thể sẽ hối hận.

Mẹ mất sớm, cha nghiện r/ượu, khao khát một gia đình hạnh phúc trọn vẹn hơn bất cứ ai.

đồng ý thắt ống dẫn tinh, làm phẫu thuật, xác suất con cũng sẽ cao, quả thực là một nỗi muộn phiền... Chỉ mới thể cho thứ mà .

Tôi chỉ là, nghĩ tới sẽ hối hận nhanh như .

Sau khi từ chối, thất hồn lạc phách rời .

Gặp nữa, trở với dáng vẻ một quý ông lịch lãm trong bộ vest.

Tôi công ty cử đến để đàm phán một dự án hợp tác.

Dường như bình tĩnh , tỉnh táo hơn, thứ đều tuân theo quy củ.

Đồng nghiệp quan hệ giữa , còn chút thương hại liếc mắt một cái.

Tôi khẽ , gì.

Người hơn ba mươi tuổi, còn thích hợp để chơi trò đuổi bắt giống mấy trẻ tuổi thích hờn dỗi, bày đắt quấn quýt .

Lúc , Phó Lăng gửi cho một tin nhắn:

"Ở một chút, chuyện với em."

Tôi đợi ở quán cà phê lầu.

Anh tới, xuống đối diện , gọi cà phê xong lên tiếng:

"Anh xin vì sự bốc đồng của trong những ngày ."

"Nói với em là nhất thời kích động, suy nghĩ thấu đáo chạy tới quấy rầy em, em đừng để ý."

Tôi nhấp một ngụm cà phê: "Không , còn chuyện gì khác ?"

Anh trầm mặc một lát, :

"Anh vẫn hy vọng em thể cân nhắc một chút đề nghị của ."

"Về cái gì?"

"Phục hôn."

Loading...