Vương Lan nhân cơ hội thò đầu từ phía Chu Minh, mặt còn vương nước mắt, nhưng trong ánh mắt mang theo một tia khiêu khích đắc ý.
“Em dâu... , cô Lâm, cô bình tĩnh , cô tiếc căn nhà, nhưng căn nhà bây giờ là của Chu Minh, cô đừng làm loạn nữa, khiến khó xử.”
Chu Minh ôm cô chặt hơn, trừng mắt đầy giận dữ.
“Lâm Vi, cô đừng nước làm tới! Chuyện căn nhà quyết định , nếu cô còn tiếp tục gây rối, sẽ đưa Tiểu Vũ , khiến cô vĩnh viễn gặp nó!”
Chu Minh sang nhân viên công ty môi giới và bảo vệ đến.
“Người phụ nữ chỉ tống tiền, các mau đuổi cô ngoài! Xảy chuyện gì chịu trách nhiệm!”
Anh trắng trợn đổi trắng đen, năng hùng hồn đến .
Các nhân viên bảo vệ , nhất thời nên theo ai.
Ngay lúc đó, dồn góc tường, lưng tựa tấm kính lạnh lẽo.
Nhìn khuôn mặt xí của đôi nam nữ mặt, đột nhiên bật thành tiếng.
Tiếng chói tai vang lên trong đại sảnh yên tĩnh.
Vẻ đắc ý của Chu Minh cứng mặt: “Cô cái gì?”
“Cười ngu ngốc.” Tôi thong thả lấy điện thoại di động từ trong túi xách , chĩa về phía , cũng là về phía tất cả xung quanh.
“Anh nghĩ bịa vài câu chuyện vớ vẩn là thể lừa tất cả ?”
Dáng vẻ điềm tĩnh và tự tin của khiến Chu Minh nhíu mày.
Anh cho rằng chỉ đang làm vẻ, vung nắm đ.ấ.m về phía , giọng điệu càng thêm thiếu kiên nhẫn:
“Thôi , đừng phát điên ở đây nữa, mau cút , nếu đừng trách nể nang tình nghĩa!”
lúc , điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Là Tôn Thiến, cô bạn thuở nhỏ làm ở Cục Quản lý Bất động sản gọi tới.
Tôi hít một sâu, ngay mặt , nhấc máy và bật loa ngoài.
“Vi Vi, chuyện nhờ tớ điều tra, tớ kết quả !”
Giọng gấp gáp của Tôn Thiến truyền từ loa, vang vọng rõ ràng trong đại sảnh yên tĩnh.
“Chu Minh và Vương Lan giả mạo chữ ký và giấy ủy quyền của , bán căn nhà của , và tất cả tiền đều chuyển tài khoản của Vương Lan!”
“Tớ tiện thể giúp kiểm tra luôn lịch sử giao dịch của họ. Từ một năm , Chu Minh thường xuyên chuyển cho Vương Lan một khoản tiền lớn. Anh thậm chí còn tham ô công quỹ từ tài khoản chung của vợ chồng để mua cho con trai Vương Lan một căn biệt thự lớn!”
“Chu Minh cái tên cặn bã , dám dùng tiền của để b.a.o n.u.ô.i tiểu tam bên ngoài!”
Giọng Tôn Thiến như một quả b.o.m nổ tung trong đại sảnh công ty môi giới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/muon-cuop-nha-dung-hong/chuong-3.html.]
Tôi chợt bừng tỉnh, tất cả chuyện trong quá khứ ùa về trong tâm trí.
Hèn chi Chu Minh quan tâm đến con Vương Lan như , hóa họ cấu kết với từ lâu !
Sắc mặt Chu Minh và Vương Lan ngay lập tức tái mét.
Đám đông vây xem nổ một trận xôn xao, ánh mắt Chu Minh và Vương Lan đầy sự khinh bỉ và phẫn nộ.
“Cái gì, dám liên kết với tiểu tam giả mạo giấy tờ trộm nhà của vợ, đúng là phá vỡ tam quan!”
“Người phụ nữ còn là chị dâu nữa chứ, mối quan hệ thật loạn, chăm sóc đến mức lên cả giường!”
“Lại còn dối là ly hôn và tòa án phán nhà thuộc về , từng thấy nào mặt dày đến !”
Cơ thể Chu Minh lảo đảo, gần như vững.
Anh chỉ điện thoại của , giận dữ gầm lên: “Cô bậy! Đây là kịch bản cô thuê diễn! Lâm Vi, cô vì cướp căn nhà mà dám bịa những lời dối trá !”
“Em dâu, em thể vu khống như ! Mẹ con vốn khó khăn , em làm thế thì làm dám mặt ai nữa!”
Tôi lạnh lùng họ diễn kịch, lười biếng thêm một lời nào.
Sự thật bày mắt, họ cố gắng biện minh thế nào cũng vô ích.
Chu Minh thấy im lặng, tưởng chột , càng làm tới.
Anh chỉ bảo vệ, tức giận lệnh: “Còn đực đó làm gì! Mau đuổi phụ nữ điên rồ đầy rẫy lời dối ngoài cho !”
Các nhân viên bảo vệ , nhất thời nên theo ai.
lúc , cánh cửa đại sảnh công ty môi giới đẩy , vài cảnh sát mặc đồng phục và Giám đốc Tôn từ Cục Quản lý Bất động sản bước .
Giám đốc Tôn là bố của Tôn Thiến, thấy ông, thở phào nhẹ nhõm, căn nhà của cuối cùng cũng thể đòi .
Viên cảnh sát với giọng nghiêm túc: “Chúng nhận tin báo tình nghi làm giả giấy tờ và giao dịch bất hợp pháp tại đây.”
Tôi chỉ Chu Minh và Vương Lan: “Chính là bọn họ.”
Chu Minh thấy , chân mềm nhũn suýt quỳ xuống.
Anh đột nhiên chỉ , phẫn nộ hét lên: “Lâm Vi! Cô vì chuyện cỏn con mà báo cảnh sát, cô hủy hoại ?!”
Tôi gần như bật vì sự vô liêm sỉ của , đến giờ phút mà vẫn hối cải.
“Chu Minh, hủy hoại , xưa nay chỉ chính mà thôi.”
“Cô bậy!” Anh như phát điên, “Nếu cô cả ngày chịu làm, chỉ ở nhà ăn , sống khổ sở như ? Nếu cô cứ khư khư giữ cái nhà nát đó chịu bán để chia sẻ gánh nặng với , làm thế ? Tất cả đều là của cô!”
Anh đổ hết tội lên đầu , tự phong là một nạn nhân vô tội.
Anh nghĩ xem bao năm nay ai là nấu cơm cho ăn, giặt quần áo cho mặc, và chăm sóc con cái.
Nếu ngày đó tin lời ma quỷ là sẽ nuôi , từ bỏ sự nghiệp để ở nhà chăm sóc , liệu cuộc sống thoải mái như bây giờ ?