Tôi dậy về phía cổng trường.
"Tang Triệt, ? Bây giờ thể về, nguy hiểm—"
"Tôi thể bỏ mặc Lục Kính Nghiêu , đợi mười năm ."
Tôi nhẹ nhàng hất tay , đầu .
Vì thế, cũng thấy, Đường Tử Hạo phía , từ từ cúi đầu, mắt đỏ hoe.
"Người chờ đợi mười năm, chỉ thôi ..."
Giọng tan biến trong gió.
Năm mười tám tuổi, Đường Tử Hạo lên một kế hoạch.
Anh sẽ tỏ tình kỳ thi đại học.
Anh sẽ cho Tang Triệt , thích cô đến nhường nào.
đợi đến ngày đó.
Anh giữ chiếc thẻ ngân hàng lạnh ngắt , cố gắng cách để thẻ đóng băng.
Khi cô xuất hiện trở , Đường Tử Hạo nghĩ ông trời thương xót .
Dù cô đầy rẫy bí mật.
Dù trong những cuộc trò chuyện, cô luôn giữ chừng mực và cách.
Anh vẫn lùi bước.
Thế nhưng bây giờ, mới hiểu.
Đây là sự thương xót.
Ông trời chỉ hiểu rằng.
Những lời kịp khi còn trẻ, về , sẽ còn cơ hội để nữa.
"Tôi chỉ làm bạn với ."
Đã trở thành nỗi lòng riêng của Đường Tử Hạo.
17
Ba tháng , chuyện giải quyết suôn sẻ.
Lục Kính Nghiêu và Đường Tử Hạo đầu tiên liên thủ, giành một chiến thắng hảo.
Bố nguyên chủ bắt.
Bởi vì Lục Kính Nghiêu dốc hết thứ để bù đắp khoản nợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mua-yeu/chuong-7.html.]
Khiến họ lầm tưởng rằng, khủng hoảng giải tỏa, thể về .
Ba trong gia đình vui vẻ leo lên máy bay về nước.
Vừa hạ cánh, lập tức bắt.
Đường Tử Hạo khéo chuyên về tài chính và tài sản.
Với làm luật sư, những tài sản kịp chuyển , đều thu hồi.
Tôi và Đường Tử Hạo hiếm khi gặp mặt.
Tôi thà mất một bạn.
Cũng mượn danh nghĩa tình bạn, để phung phí tình cảm của .
Có lẽ một ngày nào đó, Đường Tử Hạo buông bỏ .
Chúng vẫn thể , uống .
Tôi mong chờ ngày đó.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Trước Tết, Lục Kính Nghiêu luôn công tác nước ngoài.
Tôi tưởng thể về kịp.
Trong lòng ít nhiều cũng chút thất vọng.
Đây là cái Tết đầu tiên của khi trùng sinh, nếu bên cạnh, sẽ cô đơn bao.
ngờ, đêm giao thừa, phong trần mệt mỏi xuất hiện ở cửa.
Áo khoác ngoài vẫn còn dính những hạt tuyết.
"Tô Dục Ý, chúc mừng năm mới."
Tôi lao tới, ôm chầm lấy .
Ngoài cửa sổ, tuyết lớn nhẹ nhàng rơi.
Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn vàng ấm áp.
Lục Kính Nghiêu mắt đỏ hoe, để dấu ấn .
Hắn như biến trở thành thiếu niên mười bảy tuổi.
Tò mò về thứ, đầy khao khát khám phá.
"Anh yêu em."
Hắn như .
Bằng lời , và cả hành động.