Bốn năm tới còn gặp cô , mơ thấy cô ?
Cái tâm tư đen tối đó của dành cho cô , còn kéo dài bao lâu nữa?
Thà bỏ học , đợi làm rõ tình cảm của tính.
Lục Kính Nghiêu dám thừa nhận những điều , nên với Tang Triệt rằng ghét cô .
Tang Triệt đột nhiên cởi quần áo ??
Sao khi cởi , giống hệt trong giấc mơ của ...?
"Xin vì lừa , thật em là con gái."
Não Lục Kính Nghiêu dường như nổ tung, thứ đều trống rỗng.
Hắn nên mặt , tỏ vẻ kinh ngạc?
Hắn sững sờ, hệ thống phản ứng của ngừng hoạt động.
Cuối cùng bỏ chạy thục mạng.
Chạy đến nhà bà ngoại – vốn dĩ cũng định hôm nay đến nhà bà ngoại ở vài ngày, từ khi ruột mất, việc thăm bà ngoại trở thành chuyện của riêng .
Bà ngoại thấy vết bầm tím mặt , đau lòng vô cùng, vội vàng bôi thuốc cho .
Hắn chịu.
Bởi vì nhớ, khoảnh khắc nắm đ.ấ.m của Tang Triệt vung tới, ngửi thấy mùi hương .
Hắn hồi tưởng thêm một lát.
Lục Kính Nghiêu đó hồi tưởng cả đêm, cuối cùng niềm vui lớn hơn sự kinh ngạc.
Tối hôm , quyết định về, cho Tang Triệt tâm ý của .
Thiếu niên đường chọn một bó hoa, bó nhất, tươi nhất.
Hắn chạy như bay con đường về nhà.
Hắn gặp cô .
...
Lục Kính Nghiêu giật tỉnh giấc từ cơn ác mộng ký ức.
Những chuyện đó, cần mơ, cũng nhớ.
Ở nhà đón , chỉ tiếng của kế, và sự im lặng của bố.
Tang Triệt chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mua-yeu/chuong-11.html.]
Mười năm qua, Lục Kính Nghiêu luôn cơn ác mộng quấn lấy.
Hắn và Đường Tử Hạo, đều thể thoát khỏi quá khứ.
Đường Tử Hạo thích Tang Triệt.
Trong tang lễ của Tang Triệt, khi thấy ánh mắt của , Lục Kính Nghiêu hiểu.
Đàn ông hiểu đàn ông nhất, huống chi là tình địch.
Vì Tang Triệt, họ đối đầu , cản trở .
cũng vì Tang Triệt, họ bao giờ tay hạ sát đối phương— sợ Tang Triệt sẽ tức giận.
Đấu đá bao nhiêu năm, cũng kết quả.
lẽ, đây chính là cách mà hai họ mặc định, để hoài niệm về cô .
Lục Kính Nghiêu cảm thấy, lẽ vẫn may mắn hơn một chút.
Vì gặp Tô Dục Ý.
Mặc dù Tô Dục Ý nhớ, nhưng cô từng tham gia một cuộc thi cùng Tang Triệt năm lớp 10.
Trong nhà cô vẫn còn giữ những bức ảnh chụp lúc đó.
Tang Triệt ở phía cô , giơ tay làm dấu "Yeah".
Chắc hẳn năm đó, họ thời gian khá vui vẻ.
Chỉ dựa chút liên hệ nhỏ nhoi , Lục Kính Nghiêu quyết định giúp cô .
Hồi ức đến đây, chuông báo thức vặn vang lên.
Lục Kính Nghiêu ăn mặc chỉnh tề, lái xe đến công ty.
Giữa đường, thư ký đột nhiên gọi điện.
"Ông chủ , cô Tô Dục Ý ở nhà làm ầm ĩ, đập phá nhiều đồ!"
Lục Kính Nghiêu đau đầu xoa xoa giữa hai lông mày.
"Tôi xem ."
Hắn tạm thời đổi đường, đến cái nhà mà bao giờ về đó.
Lục Kính Nghiêu hề .
Từ khoảnh khắc trở , những cơn ác mộng , chấm dứt.
(Toàn văn )