MÙA HOA RƠI, MÌNH YÊU NHAU NHÉ – Chương 32 (Cuối): Hôm Nay Em Hôn Mắt Anh – Còn Mẹ Anh Thì Gật Đầu
Tác giả: Mr.Bin
Một tuần sau.
Hạ Vy vùi đầu trong dự án lớn đang chạy nước rút. Cô gầy đi thấy rõ, đôi mắt trũng sâu vì thiếu ngủ.
Tối hôm đó, cô rời công ty muộn, tay ôm laptop, đầu ong ong vì vừa bị phía đối tác đổi hẹn gấp.
Trời đổ mưa.
Trên đường về, cô không kịp tránh một xe máy lao từ ngõ nhỏ…
“RẦM!”
Mọi thứ tối sầm.
10h đêm.
Kỳ Phong đang họp online thì điện thoại rung liên tục.
“Anh Tống Kỳ Phong phải không ạ? Bạn gái anh bị tai nạn nhỏ, đang cấp cứu tại bệnh viện Quận 1.”
Anh ném laptop, lao ra khỏi nhà, lái xe như bay trong đêm mưa lạnh buốt.
Đến nơi, thấy Vy đang nằm bên giường trắng, trán băng nhẹ, mắt nhắm nghiền…
Anh gần như gục xuống ghế, nắm tay cô, hôn lên mu bàn tay lạnh buốt:
“Em làm anh sợ đến muốn ngừng tim… Em đừng như vậy nữa…”
Một người phụ nữ đứng ngoài phòng bệnh.
Mẹ anh.
Bà đến từ lúc nhận được cuộc gọi từ trợ lý riêng của Kỳ Phong.
Bà đã đứng đó – và thấy tất cả.
Thấy con trai mình bỏ cả hình tượng, quỳ xuống bên giường người con gái ấy, đôi mắt đỏ hoe, tay run run lau mồ hôi trán cho cô.
“Vy… tỉnh lại đi… Anh sai rồi… Anh không nên để em làm việc tới kiệt sức thế này…”
Hạ Vy từ từ mở mắt.
Kỳ Phong ngẩng lên, gương mặt vỡ òa.
“Anh đây… Anh đây rồi, Vy ơi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mua-hoa-roi-minh-yeu-nhau-nhe/chuong-32-cuoi-hom-nay-em-hon-mat-anh-con-me-anh-thi-gat-dau.html.]
Cô cười mệt, yếu ớt:
“Xin lỗi… em chưa kịp gửi bản kế hoạch mới…”
Anh ôm lấy cô:
“Anh không cần bản kế hoạch nào hết. Anh chỉ cần em khỏe. Em có biết… anh yêu em nhiều đến mức nào không?”
Giọng một người phụ nữ cất lên ở cửa:
“Mẹ nghĩ… mẹ cũng vừa mới biết.”
Cả hai quay lại.
Mẹ anh bước vào, tay cầm bó hoa nhỏ. Bà đặt xuống bàn, nhìn Vy – ánh mắt không còn gay gắt như trước.
“Tôi vẫn nghĩ mình hiểu con trai mình. Nhưng hóa ra, có những điều… chỉ khi nó đau thật sự, mới nhìn thấy được.”
Bà thở nhẹ, quay sang anh:
“Phong, mẹ không cần con chọn ai. Mẹ chỉ cần con sống đúng với người khiến con biết cười, biết yêu, và biết sợ mất.
Nếu cô ấy là người đó – thì mẹ chấp nhận.”
Vy bật khóc.
Cô toan ngồi dậy, nhưng bà đã tiến đến, đỡ cô ngồi lên, rồi nói khẽ:
“Lần sau đi làm nhớ ăn uống đủ, nghe chưa? Làm dâu nhà mẹ, không cần giỏi nhất… nhưng phải sống lâu nhất.”
3 tháng sau.
Đám cưới nhỏ diễn ra trong khu vườn đầy hoa trắng – đúng mùa hoa rơi.
Không pháo hoa, không truyền thông rình rang.
Chỉ có ánh nắng, tiếng đàn du dương, và người con trai trong lễ phục bước đến bên cô gái mặc váy cưới tinh khôi…
“Vy… hôm nay, anh không chỉ là Tổng Giám đốc.
Hôm nay, anh là chồng của em – và sẽ là người đàn ông yêu em đến hết cuộc đời.”
Cô mỉm cười, mắt ánh lệ:
“Em đã từng ngỡ mình chỉ là một cô trợ lý nhỏ bé…
Nhưng nhờ yêu anh, em biết – mình có thể trở thành tất cả.”
[The End – Mùa hoa rơi, chúng mình yêu nhau trọn đời nhé.]
Cảm ơn bạn yêu đã cùng mình đi hết 32 chương yêu đương nhẹ nhàng mà sâu lắng này