MÙA HOA RƠI, MÌNH YÊU NHAU NHÉ – Chương 30: Chiếc Nhẫn, Ánh Nến Và Một Lời Cầu Hôn Không Cần Lời
Tác giả: Mr.Bin
Tối muộn.
Sau một ngày căng thẳng dẫn đầu cuộc họp chiến lược với đối tác, Hạ Vy trở về căn hộ.
Cô mệt mỏi, rã rời, bàn chân đau nhức vì đi giày cao gót suốt 12 tiếng.
Nhưng vừa mở cửa, cô sững người.
Căn phòng tối, chỉ có ánh nến vàng nhẹ phủ đầy không gian.
Trên sàn là những cánh hoa hồng trải khắp lối đi – kéo dài từ cửa vào tận phòng khách.
Nhạc nhẹ vang lên – bản piano không lời cô từng bảo anh là “bài yêu thích nhất từ hồi học cấp 3”.
Cô bước chậm rãi, tim đập từng nhịp không đều.
Trên bàn phòng khách là một chiếc hộp gỗ nhỏ, đặt ngay ngắn giữa khung ảnh chụp cả hai trong chuyến đi Đà Lạt, và một tấm thiệp.
Cô mở ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn bạc tinh xảo, đơn giản – không cầu kỳ, nhưng khắc dòng chữ nhỏ bên trong: "Mình yêu nhau, trọn đời nhé?"
Tấm thiệp chỉ viết một dòng:
“Không cần quỳ xuống.
Anh chỉ cần em gật đầu – là đủ rồi.”
Cô cắn môi, nước mắt trào ra.
Không có pháo hoa.
Không có nhà hàng 5 sao hay rạp chiếu phim bất ngờ bật đèn.
Chỉ có căn hộ cũ kỹ, ánh nến lặng lẽ, hoa hồng và… một trái tim thật lòng.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng ngủ khẽ mở.
Tống Kỳ Phong – áo sơ mi trắng, tay cầm bó hoa, gương mặt không cố gắng giấu cảm xúc – bước ra.
Anh không nói gì, chỉ đến trước mặt cô, nâng nhẹ tay cô lên, rồi đeo nhẫn vào ngón áp út.
Ánh mắt anh lặng nhưng sâu đến rợn người:
“Vy… Anh biết thế giới ngoài kia còn rất nhiều điều chờ em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mua-hoa-roi-minh-yeu-nhau-nhe/chuong-30-chiec-nhan-anh-nen-va-mot-loi-cau-hon-khong-can-loi.html.]
Nhưng nếu được… hãy để một phần trong những điều đó là ‘chúng ta’.
Không cần cưới vội. Không cần ràng buộc.
Chỉ cần em đồng ý… làm người mà anh muốn thức dậy cùng mỗi sáng.”
Cô rơi nước mắt, bật cười khẽ qua làn môi run run:
“Anh không cầu hôn gì hết… mà em vẫn thấy mình như cô dâu vậy đó.”
Anh nghiêng đầu, hôn nhẹ lên môi cô:
“Vì em sinh ra… để làm cô dâu của riêng anh.”
Họ ôm nhau, giữa ánh nến lặng lẽ.
Không cần tuyên bố.
Không cần người chứng kiến.
Chỉ cần một tình yêu đủ lớn… để biến những điều bình thường – thành vĩnh viễn.
Tối muộn.
Sau một ngày căng thẳng dẫn đầu cuộc họp chiến lược với đối tác, Hạ Vy trở về căn hộ.
Cô mệt mỏi, rã rời, bàn chân đau nhức vì đi giày cao gót suốt 12 tiếng.
Nhưng vừa mở cửa, cô sững người.
Căn phòng tối, chỉ có ánh nến vàng nhẹ phủ đầy không gian.
Trên sàn là những cánh hoa hồng trải khắp lối đi – kéo dài từ cửa vào tận phòng khách.
Nhạc nhẹ vang lên – bản piano không lời cô từng bảo anh là “bài yêu thích nhất từ hồi học cấp 3”.
Cô bước chậm rãi, tim đập từng nhịp không đều.
Trên bàn phòng khách là một chiếc hộp gỗ nhỏ, đặt ngay ngắn giữa khung ảnh chụp cả hai trong chuyến đi Đà Lạt, và một tấm thiệp.
Cô mở ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn bạc tinh xảo, đơn giản – không cầu kỳ, nhưng khắc dòng chữ nhỏ bên trong: "Mình yêu nhau, trọn đời nhé?"
Tấm thiệp chỉ viết một dòng:
“Không cần quỳ xuống.
Anh chỉ cần em gật đầu – là đủ rồi.”